HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Dũ phát hiện mình thật sự đã quan tâm vô ích, luận về can đảm, cả nhà Hoa gia chính là vừa ngang tàng lại vừa liều mạng.

Hoa Ỷ Phong sùng bái tằng tổ Tiêu gia nhà hắn, đơn giản còn sâu hơn so với hắn là hậu nhân có cùng huyết thống, nhưng, có phải nàng ấy chưa từng nghe nói đến chuyện của tổ phụ bại hoại của hắn hay không? Còn có phụ thân và hắn, những năm này cũng không lập được công lao gì...

"Tổ phụ nhà ta chết như thế nào, ngươi cũng đã biết chứ?" Tiêu Văn Dũ thăm dò hỏi một câu.

"Ngươi thật là nhiều vấn đề, hơn nữa vấn đề này... Ai mà không biết? Ông ta không phải là bị bệ hạ ban chết sao?" Hoa Ỷ Phong có chút không hiểu, hắn muốn nói điều gì.

"Nếu ngươi đã biết, vì sao còn khen ngợi Tiêu gia chúng ta như vậy?" Tiêu Văn Dũ không quá hiểu.

Hoa Ỷ Phong nghe hắn nói vậy, lại cười một tiếng: "Ngươi cảm thấy mất mặt cho lão tổ tông à? Nói thật… Đời sau Tiêu gia các ngươi đúng là làm mất mặt lão tổ tông, nhưng nếu ngươi là tổ phụ ngươi, ngươi chưa chắc có thể làm tốt hơn so với ông ta."

"???" Tiêu Văn Dũ nhíu mày.

"Tổ phụ ngươi sinh ra vào lúc thiên hạ vừa được định, phụ thân chinh chiến, mẫu thân không hiểu nhiều văn chương, còn được thân mẫu của Thánh Tổ, vị Lão thái hậu kia nuôi, Lão thái hậu vốn dĩ là phụ nhân bình thường, lúc nghèo khó có thể giáo dục ra được lương tử, nhưng khi giàu sang dĩ nhiên hi vọng con cái bên cạnh không sợ trời không sợ đất, vĩnh viễn không bị người khác bắt nạt, dung túng chút cũng là bình thường."

"Thánh Tổ đối với ông ta cũng là mở một mắt nhắm một mắt, bảo vệ như thế, tổ phụ ngươi chỉ thành kiểu người gan lớn háo sắc, cũng coi như không tệ rồi." Hoa Ỷ Phong nghiêm túc nói ra.

Địa vị quá cao, rất nhiều người đều không coi mạng người là gì.

Mà tổ phụ của Tiêu Văn Dũ, đạo đức cá nhân có kém, nhưng cũng không ai nói ông ta chiếm đoạt dân nữ, lạm sát kẻ vô tội hoặc là tham ô nhận hối lộ... Như thế, sao lại không được tốt lắm?

"Tổ phụ để lại tiếng xấu loang lổ của ta qua miệng ngươi lại thành người lương thiện rồi hả?" Tiêu Văn Dũ cũng không dám nghĩ như vậy.

Đạo đức cá nhân rất quan trọng.

"Ta cũng không có ý tứ này, ngươi hỏi ta có biết tình hình thực tế không, ta nói những chuyện ta biết, chuyện cũ như mây khói thoảng qua, lão tổ nhà ngươi cũng được, tổ phụ cũng được, đều đã trôi vào trong dòng sông lịch sử, khó mà cứu vãn, nhưng ta biết tương lai ta muốn cái gì, con người của ta là phải chạy theo ánh sáng, tằng tổ nhà ngươi tựa như ánh sáng này, cho nên ta sùng bái ông ấy, nếu đã nhận định con đường bản thân mình sẽ chạy, vì sao ta phải ngoảnh lại nhìn bóng mờ trong góc xó này?" Ánh mắt Hoa Ỷ Phong long lanh lại khoa trương, trong cuồng phong không thay đổi thái độ kiêu ngạo.

Tiêu Văn Dũ nghe vậy, trong lòng đột nhiên cũng giật mình.

Nhớ lại trước kia, phụ thân và hắn chung quy bởi vì chuyện của tổ phụ mà có hơi tự ti, luôn cảm thấy nhà mình từng phạm phải đại tội, lúc mờ mịt này, cho dù có vượt qua, cũng vẫn như cũ để lại trong lòng không ít bóng ma.

Nhưng bây giờ lời mà Hoa Ỷ Phong nói, ngược lại đã nhắc nhở hắn mấy phần.

Hắn phải đi con đường nào?

Chỉ là tránh để phạm phải sai lầm lớn như tổ phụ, hay là cố gắng cứu lấy sai lầm lớn, hay là... Muốn càng loá mắt hơn so với tằng tổ? Hai chuyện này nhìn thì gần, nhưng mục tiêu khác biệt, tâm trạng cũng sẽ khác!

"Hoa cô nương, đa tạ ngươi chỉ điểm cho ta, ta nghĩ ngươi nói đúng, nếu như muốn thành công, thì phải rõ ràng mục tiêu mà chính mình hướng tới..." Tiêu Văn Dũ cảm thấy toàn thân cũng thông suốt hơn không ít.

Hoa Ỷ Phong nhìn chằm chằm hắn: "Ta nhắc nhở ngươi, vậy coi như là một vấn đề nhỏ rồi hả? Tiêu đại lang, ngươi cũng giúp ta một chuyện, thế nào?"

"Ngươi cứ nói." Tiêu Văn Dũ nhìn nàng ấy, tâm tình vậy mà cũng không khỏi khẩn trương hơn mấy phần.

"Chờ làm xong chính sự, ngươi và ta đánh một chầu." Hoa Ỷ Phong vội vàng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc