HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Nói ra thật xấu hổ, hung thủ kia cũng không phải là bản quan tìm ra." Hoắc Tuần tự giễu cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Tiêu Vân Chước: “Chất nữ này của ta nhạy cảm thông tuệ, hung thủ kia lại thẹn trong lòng, thấy nàng hiền lành, nên đã kể lại toàn bộ với nàng."

La Phi Nguyệt nghe xong, lông mày cũng muốn bay lên.

"Ta biết mà! Ngươi nhất định có thể giúp ta rửa sạch oan khuất!" Giọng nói của La Phi Nguyệt thanh thúy vang dội, càng khiến cho mọi người không hiểu.

Nàng ta nhớ tới lời Tiêu Vân Chước nhắc nhở trước đó, lập tức thu lại vẻ mặt vui vẻ, vội vàng khách khí thở dài nói với Tiêu Vân Chước: "Đa tạ Tiêu đại sư đã tra ra chân tướng! Lần này vì chuyện nhỏ của ta như vậy đã làm phiền ngươi thật sự là quá không nên, sau khi trở về ta... Ta nhất định sẽ làm nhiều việc thiện, đa tạ thần tiên phù hộ!"

"..." Hoắc Tuần nheo mắt.

"..." Khoé miệng Tiêu Vân Chước cũng khẽ giật một cái rất nhỏ, dáng vẻ của La Phi Nguyệt quả thực khoa trương, dù là da mặt nàng dày, cũng suýt nữa không gánh nổi rồi.

"La cô nương?" Nhất thời có người nghi ngờ nhìn nàng ta, hỏi: "Vì sao ngươi xưng hô với Tiêu cô nương như vậy?"

"Dĩ nhiên là bởi vì Tiêu cô nương chính là người tu hành? Sư phụ nàng là Bạch Nhật Phi Thăng Lão Thần Tiên, nếu không các ngươi cho là vì sao nàng tuổi còn nhỏ, có thể nhiều lần phá được kỳ án?" La Phi Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, thay đổi uất khí trước đó.

Nàng ta cực kỳ ghét người đã chết, mà nàng ta còn không phải hung thủ g.i.ế.t. người, có chuyện gì có thể vui sướng hơn so với chuyện này!

"Chúng ta cũng đã được nghe nói Tiêu cô nương phá án thư đồng của Tống gia, chỉ là... Xưng là đại sư, có phải là nói quá sự thật hay không?" Có người nhịn không được nghi ngờ hỏi.

La Phi Nguyệt vô cùng tự nhiên mở miệng: "La Phi Nguyệt ta đã từng lừa người khác khi nào? Lúc trước Tiêu đại sư đi một chuyến đến viện tử mà tỷ tỷ của ta mất tích, đã có thể tính ra được vị trí của hài cốt tỷ tỷ ta! Ân tình như thế La gia ta tuyệt đối sẽ không quên! Hôm nay, Tiêu đại sư lại giúp ta một lần nữa, cũng thực sự là bởi vì ta và nàng có duyên phận! Các ngươi không có duyên, tất nhiên là không hiểu tâm tình của ta!"

Tiêu Vân Chước đột nhiên cảm thấy, trước đó căn bản không cần đặc biệt dặn dò La Phi Nguyệt điều gì.

Lúc nàng ta đắc ý, vốn dĩ kiêu ngạo lại khoa trương.

"Tiêu cô nương, ngươi thật sự không phải người thế tục như chúng ta?" Lập tức có người hỏi.

La Phi Nguyệt này có tính xấu, nếu không thực tình bội phục, tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.

"Ta vốn dĩ là ẩn sĩ, bây giờ đang tuân theo mệnh lệnh của sư phụ, vào đời học tập." Tiêu Vân Chước thản nhiên cười một tiếng, lạnh nhạt nói.

"Vậy sư phụ ngươi là người phương nào? Chúng ta đã nghe nói qua hay chưa?"

"Vừa mới nói là cao nhân ẩn thế, nếu như nghe nói tới mới kỳ lạ đó!" La Phi Nguyệt lập tức cao giọng nói: "Hôm nay đại sư đã vì chuyện của ta mà hao phí không ít tinh thần, các ngươi đừng có hỏi tới hỏi lui quấy rầy nàng, nếu nàng và các ngươi có duyên phận, sẽ có lúc qua lại!" La Phi Nguyệt mở miệng nói.

Hoắc Tuần nghe mà nhức đầu, hận không thể bảo người chặn miệng La Phi Nguyệt lại.

Tiêu Vân Chước lại cảm thấy... La Phi Nguyệt, chính là tri kỷ.

Có cao nhân nhà ai sẽ dài dòng văn tự giới thiệu chính mình? Nàng nếu không phải thua thiệt về tuổi tác, dựa vào bản lĩnh của mình, cũng sẽ không bị người khác hoài nghi và miệt thị.

Đáng tiếc, nàng chắc là lại còn phải trưởng thành thêm mười năm nữa, vóc dáng và khuôn mặt này mới có thể hoàn toàn nẩy nở, bớt đi dáng vẻ non nớt và dễ bắt nạt.

La Phi Nguyệt nói xong lời kia, ánh mắt còn sáng lấp lánh nhìn nàng.

Nàng ta đã nói như vậy rồi, người bên ngoài cũng không tiện lại tiếp tục dây dưa, dù sao La Phi Nguyệt là người ngay thẳng, nếu như đắc tội với nàng ta, về sau sẽ bị mất mặt nhiều!

"Hoắc đại nhân! Hung thủ kia, rốt cuộc là ai mà ác độc như thế, hại đứa con số khổ của ta..." Mẫu thân của Quản Trân Nhi lúc này cũng khóc lóc um sùm hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc