HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tuy rằng hành động của Tiêu Vân Chước có chút thần bí cổ quái, khiến hắn không hiểu nổi nhưng hắn có thể xác định, muội muội của hắn có thể tự bảo vệ mình.

“Nghe mấy lời này của đệ, ta có thể coi như là đệ đã đáp ứng chăm sóc trong nhà…” Tiêu Văn Dũ thở dài: “Đúng rồi, nữ phu tử mà ta tìm cho muội muội có lẽ hai ngày nữa sẽ tới nhà, đến lúc đó đệ thay ta tiếp đón chiêu đãi một chút. Bây giờ còn chưa biết tài học của muội muội thế nào, đến lúc đó đệ có thể ở bên cạnh hướng dẫn một hai, tránh cho nàng sinh lòng chán ghét việc học, đệ thấy được không?”

“Chuyện phiền toái cũng nhiều thật.” Tiêu Văn Việt ngoài miệng thì nói vậy nhưng cũng không từ chối.

Tiêu Vân Chước viết chữ đẹp, trước đó cũng có vẻ rất thích đọc sách, cho nên hắn cũng hơi tò mò.

Rốt cuộc thì nàng học hành thế nào, làm sao lại có thể viết ra được mấy chữ đẹp như thế…

Từ lần trước đó sau khi Tiêu Vân Chước đưa dao bảo hai người chém g.i.ế.t. lẫn nhau, hai người khi gặp nhau cũng không khỏi kiềm chế rất nhiều, trong lời nói cũng bớt đi mấy phần giận dữ, khung cảnh cũng xem như tương đối hài hòa.

Tiêu Văn Dũ đứng đó, nhìn đệ đệ không còn mở miệng châm chọc tiếp nữa, cảm thấy không được quen lắm.

Hắn định bước ra ngoài, có quá nhiều thứ không yên lòng. Chợt bước chân giật giật, dừng bước không đi nữa, ngược lại ngồi xuống bàn đá bên cạnh, rút bảng chữ mẫu trong tay Tiêu Văn Việt ra.

“Tập viết là chuyện tốt, tại sao đệ lại giấu?” Tiêu Văn Dũ ân cần hỏi.

Tiêu Văn Việt hừ lạnh: “Chỉ tùy tiện xem thử thôi.”

“Vị trí cầm bút trên tay đệ bị mài đến đỏ bừng, chắc là mấy bữa nay luyện nhiều lắm phải không?” Tiêu Văn Dũ trực tiếp chọc thủng: “Đừng có cầm bút quá chặt, thả lỏng một cách phù hợp là được. Ở chỗ ta có mấy cây bút người khác tặng, xúc cảm không tồi, lát nữa ta sẽ bảo hạ nhân đưa sang cho đệ.”

“Không cần, cũng không có gì để luyện hết…” Tiêu Văn Việt có chút mất tự nhiên, không quen loại không khí này.

Trước kia cứ mắng hắn suốt, tại sao bây giờ không còn mắng nữa?

Thay vào đó cứ dây dưa dong dài, làm điệu làm bộ.

Tuy rằng Tiêu Văn Dũ đã đọc sách từ nhỏ nhưng thực ra tính tình cũng rất nóng nảy, khi nỗ lực đọc sách cũng chỉ là cố gắng kìm nén bản tính của mình mà thôi.

Hắn vốn cũng là người táo bạo nên mỗi lần nhìn thấy đệ đệ gây chuyện, trong lòng hắn lại bốc hỏa, nhịn không được muốn dạy dỗ mấy câu.

Lúc này hắn cũng dùng hết kiên nhẫn của mình, tiếp tục hiền hòa: “Vi huynh vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi cho rõ, nể mặt ta sắp rời khỏi nhà, đệ có thể trả lời thật lòng được không?”

Tiêu Vân Chước phiền muốn chết.

Hắn cau mày, cáu kỉnh vò đầu bức tóc!

Chỉ là đi ra ngoài làm việc mà thôi, lại không phải thực sự đi chịu chết, bộ dáng sinh ly tử biệt này thật khiến hắn không được tự nhiên!

“Nói nhanh đi, nói xong đi mau!” Tiêu Văn Việt cảm thấy mấy bữa nay trong nhà thay đổi quá nhiều, bắt đầu làm hắn không thể thích ứng được.

Tiêu Vân Chước cứ luôn lải nhải bắt hắn phải sửa đổi, bây giờ lại có thêm một hòa thượng tụng kinh! Hắn thà rằng người này nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ chỉ trích hắn chứ không muốn bị bộ dáng quan tâm này nhìn chằm chằm như vậy!

“Hồi nhỏ đệ thực sự không thích ăn đồ ăn vặt hay là bởi vì ta tặng cho đệ nên đệ mới như thế?” Tiêu Văn Dũ nghiêm túc nói.

“…” Tiêu Văn Việt đột nhiên đứng dậy.

“Huynh có bệnh à?” Tiêu Văn Việt tức muốn hộc máu: “Ai muốn ôn lại chuyện xưa với huynh!”

Nói xong, trực tiếp nhấc chân bước vào phòng, “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại, chỉ một lúc sau, ngay cả cửa sổ cũng bị khóa chặt.

“…” Tiêu Văn Dũ gãi gãi trán, có chút ngơ ngác, quả thực hắn rất tò mò, hỏi một chút thì sao chứ?

Chẳng qua chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi mà, tức giận thế làm gì?

Tính tình của nhị đệ càng ngày càng khó chịu, không biết còn tưởng hắn là con cóc đầu thai!

Bình luận

Truyện đang đọc