HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Trấn Quan thực sự bất lực.

Mấy ngày nay Khương thị gần như tuyệt thực, sắc mặt kém đến lợi hại, lần cuối cùng bà ta khóc như thế là khi ông ấy ném Nhị Lang xuống nước…

“Được, vậy thì đánh một trận, chỉ là nếu còn có lần sau thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta…” Tiêu Trấn Quan cắn răng, cuối cùng vẫn lựa chọn lui một bước.

Ở bên ngoài, Khương Nguyên tỏ vẻ vui mừng: “Biểu tỷ, quá tốt rồi, cô phụ cũng đồng ý cho Điền quản gia một cơ hội rồi!”

Tiêu Vân Chước nhìn nàng ta thật sâu.

Cho nên, mục đích thực sự khi gọi nàng tới đây không phải là để cầu tình cho Điền Hữu Vinh mà là để nàng nhìn xem phụ thân chịu thua mẫu thân như thế nào, để nàng biết được trong cái nhà này, rốt cuộc ai mới là nhất gia chi chủ?

“Mẫu thân ta có biết ngươi dẫn ta tới đây không?” Tiêu Vân Chước cười nhìn nàng ta.

“Đương nhiên là cô mẫu không biết, là do ta thương cô mẫu…” Khương Nguyên tỏ vẻ ngượng ngùng lẫn quan tâm.

Nàng ta chỉ muốn để Tiêu Vân Chước nhìn rõ địa vị của mình!

Đại tiểu thư Tiêu gia thì sao chứ, dù sao cũng không bằng một hạ nhân. Vì kỳ thi mùa xuân của đại biểu ca, vì thân thể của cô mẫu, cô phụ cũng phải lựa chọn bỏ qua nàng, đây là sự thật mà nàng mãi mãi cũng không thể trốn tránh được!

Tiêu Vân Chước nhíu mày, bước thẳng tới mở cửa ra.

Tiếng động truyền đến, người trong phòng giật mình.

Tiêu Trấn Quan quay lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm của Tiêu Vân Chước, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

Lập tức nhíu mày nói: “Chước nhi? Sao con lại tới đây? Vừa nãy vi phụ chỉ là…”

“Không cần giải thích.” Tiêu Vân Chước rất thẳng thắn: “Gần đây thời tiết rất tốt, đang là ngày Tết, sức khỏe tổ mẫu cũng ổn, đại ca lại sắp tham gia khảo thí rồi, nếu như chủ mẫu trong nhà cãi nhau ầm ĩ thì không tốt.”

Đều hiểu.

Tiêu Trấn Quan cắn răng, cũng rất bất đắc dĩ.

Đúng là như thế.

Tiêu gia đã nhiều năm qua chỉ dựa vào một mình ông ấy, cho dù ông ấy có thực lực nhưng không có quân công, phàm là gặp chuyện phải xuất chinh thì ông ấy cũng không dám xuất đầu, chỉ có thể đúng quy củ chịu khổ, nhìn như quang vinh thôi.

Cái ông ấy cầu mong chính là an ổn, hy vọng mấy nhi tử nhanh chóng trưởng thành, cái nhà này mới có thể hưng thịnh, không còn bị người chế giễu nữa.

Khó khăn lắm trưởng tử mới có thể bước vào con đường làm quan, chỉ cần hài tử này đỗ đạt, tương lai ông ấy cũng có thể buông tay đánh cược cơ hội một lần, không cần phải lo lắng phía sau không người nữa!

Khương thị nhẹ nhàng lau nước mắt, khôi phục vẻ đoan trang.

“Nha đầu này sao trước khi vào cửa không báo trước một tiếng? Sao lại nghe lén trưởng bối nói chuyện thế hả?” Khương thị theo bản năng mở miệng.

“Điền Hữu Vinh phạm lỗi có phải có liên quan đến ta không? Vậy có phải nên để ta đứng ra xử trí?” Tiêu Vân Chước gọn gàng dứt khoát lên tiếng hỏi.

“Ta và phụ thân ngươi đã bàn bạc xong hết rồi, chuyện này không cần ngươi phải nhúng tay.” Khương thị lập tức nói.

Tiêu Vân Chước nhìn Khương thị, mỉm cười.

“Vừa nãy ta nghe phụ thân nói là cho Điền quản gia một cơ hội, biểu muội Khương gia cũng khuyên ta như thế, nói là chờ khi nào ông ta lại phạm lỗi lần nữa thì lại phạt cũng không muộn. Ta càng nghĩ càng cảm thấy lời này có lý.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói: “Nhưng nếu trước đó ông ta đã phạm phải một sai lầm lớn thì sao? Nếu vậy không phải lần này là lần thứ hai rồi? Nếu cứ giơ cao đánh khẽ mãi như thế cũng không đúng, phải không?”

Trong lòng Khương thị thắt lại: “Tiêu Vân Chước! Đại ca ngươi sắp tham gia khảo thí rồi, ngươi nhất định phải làm loạn cho cả cái nhà này không yên phải không?”

Tiêu Vân Chước quay đầu nhìn phụ thân.

Ông ấy cao lớn, uy nghiêm, nhưng lại thiếu đi sự tuyệt tình, cho nên mới không thể tiến lên cao được!

“Ta có làm loạn hay không thì có một số việc cũng đã xảy ra rồi. Nếu như cứ trốn tránh quá khứ, suốt đời phải kẹp chặt cái đuôi cẩn thận sống qua ngày thì ta không làm được, nếu vậy thì cứ sẵn sàng đối mặt với sự thật đi.” Tiêu Vân Chước bình tĩnh lại thông thấu, không hề có ý trả thù, chỉ nhẹ nhàng nói.

“Các ngươi quan tâm đến ngày lễ, sức khỏe của lão nhân, tiền đồ của hài tử, nhưng trong mắt ta, đó đều là lý do trốn tránh.” Tiêu Vân Chước nhìn Tiêu Trấn Quan: “Ta cũng không quan tâm nhiều như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc