HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Mấy ngày sau, yết bảng.

Tiêu Văn Dũ cũng có tên trên bảng thi hội.

Ở Trạng Nguyên lâu bên kia, pháo nổ vang, người người nối nhau đến báo tin vui.

Tiêu gia ở bên này cũng không ngoại lệ. Mà trong số hai học sinh khác đang ở lại thiên viện, học sinh họ Bùi kia cũng trúng, còn học sinh họ Tiền thì không, chuẩn bị vài ngày nữa sẽ rời kinh trở về quê, lần sau lại thử lại.

Sau khi Tiêu Văn Dũ chiêu đãi mọi người xong, lại tiếp tục chuẩn bị thi đình.

Thành tích của hắn trong kỳ thi hội rất tốt, nhưng rốt cuộc thì tổ phụ của mình để lại ấn tượng không tốt với hoàng thất nên hắn cũng sợ lúc thi đình, bệ hạ thấy hắn sẽ không vui, đến lúc đó tùy tiện ban cho hắn cái danh đồng tiến sĩ rồi tống cổ ra ngoài, vậy thì nỗ lực bao nhiêu năm qua cũng coi như uổng phí.

Tiêu Vân Chước thấy hắn nỗ lực như vậy liền cố ý bán cho hắn một lá bùa Văn Xương, giúp hắn tập trung hơn khi đọc sách, cũng ghi nhớ được dễ dàng hơn.

Tuy còn chưa thi đình nhưng các phủ trong kinh thành cũng đã náo nhiệt hẳn lên. Dù sao thì sau khi thi đình kết thúc, nhiều nhất cũng chỉ là thay đổi cấp bậc mà thôi, còn chuyện vui thì xem như đã định.

Tam vương gia Nguyên Nghiêu đã nhịn nhiều ngày như vậy, bây giờ nhận được tin vui, cũng không thể chờ thêm được nữa lập tức phái người báo tin cho Tiêu Vân Chước mời nàng cũng tới Tống gia một chuyến.

Tống Thừa cũng thi đậu.

Tam vương gia định lấy cớ là đến chúc mừng để mặt dày tới cửa, Tống Thừa cũng không có lý do gì để đuổi người ra ngoài.

Còn về phần Tiêu Vân Chước… Tam vương gia cũng tìm một thân phận cho nàng.

Trong thư viện mà Tống Thừa đọc sách có một vị phu tử là Hoắc gia tam lão gia, người này không giỏi giao tiếp nên không đi theo con đường làm quan, chỉ ở thư viện làm phu tử bình thường, cũng từng dạy dỗ Tống Thừa. Hiện giờ Tống Thừa đã thi đậu, Tống gia cũng nên tới cửa cảm ơn mới phải, chẳng qua Tam vương gia ra mặt mời Hoắc phu tử cùng đi tới để chúc mừng, tiện thể dẫn theo một vãn bối nhà mình cũng coi như chấp nhận được.

Thật ra Tam vương gia lại muốn Tiêu Văn Dũ ra mặt hơn, bọn họ là đồng môn, tên tuổi lại càng phù hợp hơn.

Nhưng Tiêu Văn Dũ là một cái chày gỗ, vì thi đình mà liều mạng chuẩn bị, không để ý gì đến chuyện bên ngoài, thế nên Tam vương gia không tiện xuống tay.

Chỉ là cái cớ mà thôi, hiện giờ nếu đã tìm được rồi thì Tiêu Vân Chước cũng lập tức đồng ý.

Chỉ là trước đó, Tiêu Vân Chước phải đến làm quen với tam biểu thúc Hoắc gia cái đã.

Lúc Hoắc phu tử nhìn thấy Tiêu Vân Chước, mắt to trừng mắt nhỏ, không hiểu ra sao, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ông ấy chưa đến bốn mươi tuổi, bộ dáng rất giống Hoắc lục biểu thúc. Tuy trên mặt không có nhiều nếp nhăn nhưng nhìn y phục và bộ râu kia lại khiến cả người trông giống như một tiểu lão đầu, rõ ràng còn nhỏ hơn phụ thân nàng hai tuổi nhưng nhìn bộ dạng lại già trước tuổi.

Từ xưa đến nay, đệ tử có tiền đồ thì phải đến tạ ơn lão sư. Hoắc phu tử cũng không rõ tại sao đến lượt ông ấy thì phải chủ động đến chúc mừng học sinh cũ của mình…

Người không biết còn tưởng rằng ông ấy đến tạo quan hệ.

“Hoắc phu tử, nàng là thân thích của Hoắc gia ngươi, ngươi mang theo nàng đến Tống gia, chỉ nói là…dẫn hài tử đi theo để mở mang tầm mắt, được không?” Tam vương gia cảm thấy sắp xếp của mình rất tốt!

Để làm chuyện trở nên hợp lý, hắn đã không ít lần đến trước mặt Hoắc phu tử làm ra vẻ!

“…” Hoắc phu tử cười ha hả.

Cháu gái sao? Không quen.

Thật ra mà nói, Hoắc gia có đông người, thế hệ này đến thế hệ khác thành thân sinh con, thân thích trong nhà đã nhiều càng thêm nhiều!

Mà thân thích các nhà cũng không thể lui tới hết được, ví dụ như Tiêu gia, ông ấy cũng chỉ tôn kính cô mẫu là lão thái thái, thậm chí lúc ở thư viện, đối đãi với đứa cháu họ Tiêu Văn Dũ cũng không mấy chú ý, chỉ là nể mặt lão cô mẫu thỉnh thoảng gặp thì hỏi han việc học vậy thôi.

Bây giờ ông ấy thế mà lại bị Tam vương gia ép phải “chăm sóc” cho một tiểu bối nhiều năm không gặp?

Tuy rằng ông ấy là người đọc sách, nhưng tính tình của ông ấy…kỳ thật cũng không tốt lắm.

Tiêu Vân Chước cũng nhìn thấy đối phương không nóng không lạnh, dáng vẻ không vui vẻ gì, cũng không ra vẻ nhiệt tình, chỉ lễ phép chào một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Bộ dáng thức thời này khiến trong lòng Hoắc phu tử dễ chịu hơn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc