HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

“May mà người này chỉ cần tiền bạc, nếu như muốn mạng của các ngươi thì…ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để chặt! Còn làm liên lụy đến thanh danh của tiểu cô nương nữa! Mà ngươi còn là Hầu thế tử đấy, ta thấy mấy con khỉ ở trên cây còn thông minh hơn ngươi…” Quách Sài Nữ rất tức giận, vẫn không quên mắng tiếp.

Hai mắt Mai thế tử đỏ bừng, cũng thấy bị sỉ nhục.

Nhưng hắn có thể nói gì được đây…

Hắn thấy mình cũng ngu thật…

“Đại tỷ phu, ngươi ăn bánh quả thị nhé?” Lúc này, Tiêu Vân Chước từ phía sau bước tới, sau lưng còn mang cung tiễn.

“Không cần…” Mai thế tử vô thức trả lười, sau một khắc, khi nhìn thấy bánh quả thị liền loạng choạng ngã xuống đất, lại hoảng sợ nhìn người tới: “Ngươi…ngươi là biểu, biểu muội của phu nhân…”

“Là ta.” Tiêu Vân Chước gật đầu: “Ta đã sai người đếm xong rồi, ngươi đưa tới cho Tiêu gia ta 5.788 cái bánh quả thị. Biểu tỷ phu đây là vơ vét hết toàn bộ bánh quả thị trong thành đưa tới phải không, cũng rảnh thật đấy…”

Mai thế tử há to miệng.

Nàng lại đếm hết? Thế không phải càng rảnh hơn sao?

“Biểu tỷ phu không nghe lời ta nói, nếu hôm nay không phải ta tới đây thì sau này Mai cô nương chỉ có thể tự tìm đến cái chết. Mạng của Mai gia ngươi chắc hẳn phải đáng giá chút bạc, đúng không?” Tiêu Vân Chước kích động hỏi.

Xưa nay nàng không làm chuyện không công!

Đúng là thị ngon được đưa đến tận nhà!

Mai thế tử lúc này cũng từ trong hoảng hốt bình tĩnh lại, vội vàng nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của Tiêu biểu muội! Đại ân đại đức suốt đời khó quên, sau khi ta trở về, nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ…”

“Một cái bánh quả thị một lượng bạc.” Tiêu Vân Chước vô cùng nghiêm túc: “Không được quỵt nợ.”

“Hả?” Mai thế tử ngẩn ngơ, nhất thời không hiểu ý của nàng là gì.

Tiêu Vân Chước nhìn dáng vẻ ngây ngốc của hắn, hừ một tiếng.

Nàng ghét nhất là những người không chịu nghe lời khuyên, người như thế cũng không đáng để nàng phải phí nhiều tâm tư.

Hơn nữa ngày mai nàng còn phải đi dự tiệc, đêm nay lại phải chạy tới đây cứu người, chờ đến khi trời mờ sáng nàng phải tranh thủ vào thành đúng giờ cổng thành mở, nếu không sẽ bị trễ.

Nàng mệt mỏi biết bao!

Tốt nhất là phải bỏ tiền ra mua lại bánh quả thị, nếu không thì…

Lần sau khi nàng đến thăm Hoắc gia, nhất định phải nói chuyện thêm với Hoắc gia đại bá bá.

Người Mai gia trói chặt tên cướp này lại, lại vội vàng đỡ Mai cô nương vào phòng nghỉ ngơi. Tiêu Vân Chước, Tùng Thúy và Quách Sài Nữ cũng không lưu lại, lập tức quay về nghỉ ngơi.

Mai thế tử lập tức bận rộn, vừa sắp xếp người chăm sóc muội muội vừa phái người đi báo quan. Sau khi xảy ra chuyện, tăng nhân trong chùa cũng nghe tin chạy tới, trong đó có một tăng nhân hốt hoảng nhận ra tên cướp này.

Mười mấy năm trước, tăng nhân này vẫn còn là một tiểu hòa thượng, lúc đi ra ngoài hóa duyên thì trên đường gặp phải kẻ cướp.

Người bị cướp là một thương nhân, không chỉ tiền bạc bị cướp sạch mà người cũng bị g.i.ế.c chết. Lúc ấy tiểu hòa thượng mới chỉ mười mấy tuổi, còn nhỏ, lại co rúm lại nằm rạp trên mặt đất. Giặc cướp muốn g.i.ế.c hắn nhưng thấy hắn là hòa thượng, liền bắt tiểu hòa thượng thề với trời sau này sẽ ngày ngày niệm kinh phù hộ hắn, tiểu hòa thượng không dám không nghe theo, lúc này mới may mắn được bỏ qua.

Về sau, giặc cướp cũng bị nha môn truy nã, nhưng đối phương đã sớm chạy mất dạng, mãi vẫn không thể bắt được.

Qua mười mấy năm, tướng mạo của tên cướp đã thay đổi rất nhiều, tăng nhân lúc đó nhìn thấy hắn có vẻ quen mắt nhưng lại không nhớ ra được.

Lại không nghĩ rằng tên cướp bởi vì chột dạ nên tự làm bại lộ chính mình.

Cái gì mà giang hồ nghĩa sĩ đều là giả, đã làm giặc cướp nhiều năm như vậy, tên cướp này vẫn dựa vào cướp bóc để sống. Sau này hắn còn dùng cả thân phận của người bị cướp nữa nên chưa từng bị quan phủ bắt được, còn có thể vào Hầu phủ làm võ phu.

Mạng sống của tên cướp kia như ngàn cân treo sợi tóc, lại có tăng nhân làm chứng nên kết cục đã định. Mai thế tử nghe xong, mồ hôi lạnh trên người đã toát ra mấy tầng.

Có lẽ hắn sẽ phải…quỳ xuống đi gặp nhạc phụ!

Bình luận

Truyện đang đọc