HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tịch Chiếu quận chúa nói xong, thở hổn hển một hơi. Nàng ta có thể cảm giác được, mình không chống đỡ được bao lâu nữa.

Năm đó sau khi phụ vương mang theo nàng ta trốn ra khỏi Vạn Cốt Pha, phụ vương và nàng ta đều bị âm khí nơi đó làm tổn thương. Chẳng qua bát tự của nàng ta rất tốt, lại không bị phụ vương chọn trúng để đổi mắt nên cũng không bị cắn trả giống phụ vương. Nhưng năm đó dù sao cũng bị âm khí làm tổn thương thân thể, cho nên chú định c.h.ế.t sớm.

“Sau khi ta chết...” Tịch Chiếu quận chúa lập tức quay về phía tâm phúc bên cạnh, lại nói: “Xuất động toàn bộ ám vệ trong kinh thành, thề g.i.ế.c Tiêu Vân Chước, không c.h.ế.t không ngừng!”

Chỉ tiếc, Hoa Ỷ Phong kia đã tránh thoát, mặc dù nàng ta trù tính rất nhiều, nhưng chuyến đi này lại bởi vì Tiêu Vân Chước mà bó tay bó chân.

Cổ thần y nghe vậy, trong lòng căng thẳng.

Xem ra Tịch Chiếu quận chúa cũng không yên tâm với ông ta...

Năm đó ông ta dưới cơ duyên xảo hợp tiến hành trị liệu cho Lăng Tây Vương, ý định ban đầu cũng không phải là trở thành tay sai của Lăng Tây Vương mà là cảm thấy hứng thú với nghi nan tạp chứng này. Nhưng trị liệu hai năm, các loại thuốc tốt đều đã dùng mà đều không có chuyển biến tốt đẹp. Ông ta liền nghĩ tới một loại khả năng khác, vì vậy nói bóng nói gió hỏi Lăng Tây Vương có từng làm chuyện gì thiên lý bất dung không...

Hỏi là hỏi được, cũng bởi vậy mà từ đó về sau, ông ta và cháu trai cũng đều mất đi tự do.

Những năm này, ông ta vì Lăng Tây Vương mà điều chế không ít thuốc. Mấy tòa thành trì quan trọng xung quanh Lăng Tây Vương đều có chút liên lạc với Lăng Tây Vương, phàm là người không nghe mệnh lệnh của Lăng Tây Vương đều vô thanh vô tức mà chết...

Ông ta đã hại c.h.ế.t rất nhiều người.

Nhưng giờ phút này, Cổ thần y cái gì cũng không dám nói.

Tịch Chiếu quận chúa phân phó xong, cũng cảm thấy thời gian đã đến.

“Động thủ đi.” Tịch Chiếu quận chúa lại nói.

Lời này vừa nói ra, thuộc thần bên cạnh vội vàng đứng dậy, lấy thuốc đã chuẩn bị trước ra. Thuốc này cũng là do Cổ thần y chế ra, sau khi uống có thể khiến thương thế của người ta tăng thêm, đẩy nhanh tử vong, nhưng thái y cũng không tra ra được gì.

Cho dù điều tra ra vấn đề cũng không ngại, chỉ cần Tịch Chiếu c.h.ế.t rồi, Lăng Tây Vương khống chế dư luận xung quanh đất phong, liền có thể trực tiếp động thủ, không cần cố kỵ.

Viên thuốc vừa vào miệng, cũng không lâu lắm, Tịch Chiếu quận chúa tắt thở.

Thuộc thần lập tức triệu tập hạ thần và tư binh mang đến, phẫn nộ hét lên: “Chủ tử của ta trung thành phụng chủ nhiều năm, hiện giờ ngay cả đích nữ duy nhất cũng bị Tứ vương gia nhục nhã mà chết, bệ hạ nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích!”

Cả kinh thành xôn xao.

Ai cũng không thể tin được Tịch Chiếu quận chúa lại c.h.ế.t như vậy, đột nhiên như thế, thậm chí thái y còn chưa kịp vào cửa!!

Sau khi Tịch Chiếu quận chúa vào kinh, đối xử hòa khí với mọi người. Nàng ta thường xuyên ra ngoài, ở bên ngoài không hề tự cao tự đại, dù gặp được dân chúng bình thường cũng dịu dàng giúp đỡ, giống như tiên nữ hạ phàm, vô cùng lương thiện.

Trước đó khi xảy ra tai nạn, Tịch Chiếu quận chúa càng dùng hết toàn lực!

Tất cả nhân thủ, tài vật bên người nàng ta đều dâng lên giúp đỡ dân chúng, rất nhiều bách tính vì nàng ta mà lấy lại được tổn thất, cũng vì nàng ta mà không phải lâm vào cảnh nhà tan cửa nát, bởi vậy khi nghe tin Tịch Chiếu quận chúa bị đánh c.h.ế.t tươi truyền đến, không ít bách tính đều nổi giận.

Tứ vương gia ỷ mình là hoàng tử thiên gia, lại bắt nạt một người mắt có tật như vậy, ác độc biết bao?!

Thuộc thần của Lăng Tây Vương quỳ gối trước cửa cung, lại còn kéo t.h.i t.h.ể của Tịch Chiếu quận chúa ra ngoài.

“Cầu bệ hạ thả chúng ta một con đường sống, Tịch Chiếu quận chúa chính là đích nữ duy nhất của chủ tử chúng ta. Con nối dõi của vương gia đã rất gian nan rồi, hiện tại lại mất đi một nữ nhi nữa, nhất định sẽ vô cùng bi thống. Cầu xin bệ hạ cho chúng ta mang t.h.i t.h.ể quận chúa trở về Lăng Tây hạ táng!” Không ít người quỳ xuống, than thở khóc lóc.

Bình luận

Truyện đang đọc