HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Ông ta vốn định trực tiếp cho Ân Nguyên Phu một công đạo, nhưng nghĩ đến cô nương kia là người Tiêu gia liền cho người điều tra nguyên nhân một chút, vừa tra ra được thì…

Một khắc kia, tấu chương mà ông ta đang phê bị nước trà làm hỏng.

Lão thái giám ở bên cạnh ông ta cũng kinh ngạc như thể: Không ngờ Ngự Thư Lang lại giống lão nô…

Nhìn vẻ mặt của lão thái giám, lại nghĩ đến Ân Nguyên Phu, ông ta thực sự là…một lời khó nói hết!

Mình là người vô dụng thì phải giấu đi, nếu giấu không được nữa thì thôi. Bản thân mình không được lại cứ nhất định phải đi trêu chọc nữ nhi người ta, cô nương kia đang yên đang lành thì thanh danh lại bị hủy, không trả thù hắn thì trả thù ai đây?

Kết quả như thế khiến ông ta cũng khó mà làm chủ được cho Ân Nguyên Phu, chỉ cảm thấy hài tử này đúng là không có mắt nhìn.

Càng là không có cái gì thì lại càng muốn cái đó, ông ta hiểu được. Nhưng trêu chọc mấy nữ tử thanh lâu kia còn chưa đủ sao? Lại cứ nhất định đi tìm khuê nữ nhà võ tướng mà ức hiếp, đây không phải là đáng đời à?

Hoàng đế cũng muốn thiên vị.

Nhưng còn chưa nghĩ ra được nên xử trí thế nào thì Lễ bộ thượng thư của ông ta lại cầu kiến.

Vừa nhìn thấy ông ta, đôi mắt đã đỏ hoe, nói rằng cô mẫu nhà mình năm đó được Thánh tổ chỉ hôn cho Tiêu gia, đã qua bao nhiêu năm rồi…Khó khăn lắm bây giờ mới tìm lại được cháu gái bị lưu lạc ở bên ngoài, có thể an tưởng tuổi già, nhưng nếu như biết cháu gái mình bị người khác bắt nạt thì nhất định sẽ không muốn sống…

Đồ chó này lại còn dám uy hiếp ông ta.

Nhưng là lão thần thì không thể không nghe.

Mặc dù trượng phu của Tiêu Hoắc thị đã bị ban chết bao nhiêu năm rồi, nhưng năm đó Tiên hoàng không hề thu hồi cáo mệnh của bà ấy.

Lễ bộ thượng thư của ông ta cái gì cũng tốt, làm việc cũng ổn thỏa, người cũng thông minh, nhưng chỉ có một khuyết điểm chính là nói nhiều. Vừa mở miệng liền nói không ngừng, thao thao bất tuyệt mắng Ngự Thư Lang của ông ta là đồ súc sinh, cũng nói may mà hắn là kẻ yếu sinh lý, bằng không thì tất cả các hoàng hoa đại khuê nữ sau này đừng hòng được gả chồng, chỉ có thể tìm một sợi dây thừng đi về gặp tổ tông…

Ông ta nghe mà đau cả đầu.

Thượng thư vừa nói xong thì tam nhi tử cũng tới, đây cũng là một tên nhiều chuyện.

Há miệng liền nói Tiêu gia cô nương là bằng hữu tốt của hắn…Còn nhờ hắn làm chủ cho Tiêu cô nương…

Nói thật, hoàng đế cũng muốn mở miệng mắng người. Ông ta còn chưa ra quyết định đâu, thế mà ai nấy đều cho là hắn muốn cho tiểu cô nương kia quy thiên vậy!

Cuối cùng thì hôm nay cũng được yên tĩnh một chút.

Hoàng đế thở dài, hài tử Ân Nguyên Phu này… cũng thật đáng thương.

Phụ thân hắn từ thuở thiếu thời đã phải rời nhà đến hầu hạ ở bên cạnh ông ta, giúp ông ta rất nhiều việc, chỉ lưu lại được một hài tử như thế này mà lại là một kẻ yếu sinh lý…

“Nha đầu Tiêu gia này cũng thật là, có việc gì mà không thương lượng được chứ? Để Hoắc gia giúp nàng đến trước mặt trẫm đòi công đạo cũng được mà, trẫm còn không cho nàng ấy một lời giải thích sao? Cứ nhất định phải làm loạn lên để cho mọi người đều biết, sau này hài tử Nguyên Phu này phải làm sao đây? Nghe nói vốn là tật bẩm sinh nữa…Hài tử Tiêu gia này xuống tay quá ác, thật sự không chừa lại một chỗ trống nào.” Hoàng đế vẫn có chút đau lòng cho hài tử mình nhìn từ nhỏ lớn lên, nói với lão thái giám ở bên cạnh.

Lão thái giám cười nói: “Hoắc đại nhân nào làm phiền ngài vì mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ? Nếu không phải chuyện này bị làm lớn chuyện, Hoắc đại nhân sợ cháu họ của mình xảy ra chuyện thì e rằng cũng không dám đến trước mặt ngài để cầu tình đâu…”

Lúc trước Ngự Thư Lang thật sự không coi ai ra gì.

Đối với những thái giám như bọn họ cũng chưa từng có sắc mặt tốt.

Tự xưng là có tài, lại được sủng ái, tính ra còn lớn lối hơn cả mấy hoàng tử. Lúc trước mấy thái giám bọn họ cũng không dám nói thêm gì, thật không ngờ rằng Ngự Thư Lang này lại là người yếu sinh lý!

Vốn là người không trọn vẹn giống như bọn họ, thế mà lại ức hiếp bọn họ. Nếu không nhân cơ hội này giẫm lên một chân thì sao có thể hả giận được!

Đại tổng quản nói giúp cho Hoắc thượng thư, Hoàng đế cũng không phải là không nghe ra.

Làm đế vương, ông ta cũng hiểu rất rõ những người bên cạnh mình, cũng biết thái giám là có lòng riêng. Nhưng ông ta cũng biết là bởi vì ngày thường Nguyên Phu quá ngang ngược, không coi ai ra gì.

Thật sự đáng tiếc cho một thân tài học kia.

Bình luận

Truyện đang đọc