HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Hoàng đế đọc lại những dòng chữ trên đó, đi tới trước mặt Hoắc Tuân.

“Ái khanh đứng dậy trả lời đi.” Hoàng đế lại nói.

Hoắc Tuân lúc này cũng không đoán được tâm tình của bệ hạ rốt cuộc là vui hay là giận.

Nếu như ông ta tức giận muốn chém Tiêu Vân Chước thì làm sao ông ấy có thể cầu tình để bệ hạ giơ cao đánh khẽ đây?

“Nội dung trong này chắc ngươi đã xem rồi, nếu như thế, suy nghĩ của ngươi thế nào? Tiêu thị Vân Chước tính cách như thế nào, rốt cuộc có phải là có bản lĩnh thật sự hay không?” Hoàng đế hỏi lại.

Chuyện này có quan hệ nông sinh, cho dù ông ta cảm thấy một tiểu cô nương chưa chắc có thể tính toán ra được thì cũng không thể khinh thường.

“Trẫm muốn nghe lời thật, cho nên ngươi không thể bởi vì nàng là cháu gái của ngươi mà cố ý thiên vị.” Hoàng đế lại bổ sung thêm một câu.

Hoắc Tuân hít một hơi thật sâu, sau đó khom người cẩn thận nói: “Ngay từ đầu thần cũng cảm thấy hài tử này rất phiền phức, là xui xẻo, cho nên mới bởi vì một vụ án mà phải vào nha môn. Nhưng càng về sau, số lần nhiều lên, vi thần cũng không thể không hoài nghi về vai trò của nàng trong nhũng vụ án này…Mà trong vụ án của Tần nữ gần đây, thần cũng phát hiện ra hình như hài tử này thật sự có thể nhìn thấy được những oan tình mà người bên ngoài không thể nhìn thấy! Nếu không thì với cái thái độ kín tiếng của Tần gia, những chuyện cũ kia tuyệt đối sẽ không có khả năng bị đưa ra ánh sáng…”

“Cho nên vi thần cảm thấy Tiêu Vân Chước nhất định có dị thuật, nhưng cao nhân trong thiên hạ này cũng không ít, năng lực của Tiêu Vân Chước…rốt cuộc chỉ có thể nhìn thấy oan tình của một người hay là có thể giải được nỗi khổ của thiên hạ thì vi thần cũng không rõ ràng lắm.” Hoắc Tuân nói thật.

Càn Hòa Đế cũng nghe ra được hàm ý trong lời này.

Tiêu Vân Chước có bản lĩnh là thật, nhưng rốt cuộc bản lĩnh đó bao nhiêu thì phải xem ông ta có tin nàng hay không.

“Tham lương trộm dẻ…Nếu như là thật, vậy ngươi nói xem, cả một vùng Tuyền Xương này có bao nhiêu quan viên dính líu trong đó? Rốt cuộc là chuyện tham ô chỉ mới năm nay thôi hay đã xảy ra liên tục nhiều năm rồi?” Giọng điệu của Càn Hòa Đế trở nên lạnh lùng hơn nhiều.

Trong thiên tượng này cũng không hề đơn giản như vậy.

Một quan viên muốn tham ô nhận hối lộ thì phải giấu diếm bao nhiêu người?

Quan viên ở nơi đó, nếu như mới bắt đầu ức hiếp nông dân thì nhất định phải làm vô cùng cẩn thận, không để bị người khác nắm nhược điểm mới được, nhưng làm sao có thể giấu giếm được nhiều tai mắt như vậy chứ?

Cho nên, chỉ sợ cả đám người đã cấu kết với nhau, như thế mới có thể làm việc không hề kiêng nể gì như thế!

Nếu là như vậy, dân chúng địa phương đã phải chịu khổ bao nhiêu năm rồi? Một khi phái người đi điều tra thì phải chém bao nhiêu cái đầu đây?

Thậm chí, làm sao có thể chắc chắn được rằng quan viên ở nơi đó không hối lộ các cận thần, bịt miệng bọn hắn?

Chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc mà Càn Hòa Đế đã cảm thấy có gai đâm ở sau lưng, khó chịu vô cùng.

Mà Hoắc Tuân cũng bởi vì một câu của Hoàng đế mà toát cả mồ hôi.

Ông ấy nghĩ rất đơn giản, chỉ cảm thấy lương thực chính là mệnh của bách tính. Một khi là thật thì sẽ có rất nhiều bách tính phải chết, quá đáng thương, cho nên ông ấy mới muốn trình tờ giấy này lên như vậy.

Nhưng bệ hạ lại nghĩ đến…

Phải chăng điều này có nghĩa là có ai đó đang muốn dao động giang sơn của mình?

Hoắc Tuân rụt đầu lại, không dám nói gì hết.

Rốt cuộc là tra hay không tra đều là do bệ hạ quyết định, ông ấy không thể nói nhiều. Ai mà biết chuyện này sẽ còn liên lụy đến ai, nếu lỡ như có quan hệ với một hoàng thân quốc thích nào đó thì cuộc sống sau này của ông ấy không thể đảm bảo nữa rồi.

“Chuyện này ta biết rồi, ngươi lui xuống đi. Nha đầu Tiêu gia kia thì…trước tiên bảo vệ tốt đã. Chỉ là một vụ án nhỏ, nếu đã điều tra xong rồi thì nhanh chóng định án đi, chớ làm lòng người hoang mang.” Hoàng đế nhìn sâu vào mắt Hoắc Tuân, nghiêm túc nói.

Lời này có đáng tin hay không, phải nghiệm chứng mới được.

Nếu là giả thì…không thể không phạt tiểu nha đầu này, thậm chí còn phải tìm lý do để phạt thật nghiêm khắc!

Nhưng nếu là thật thì…đó chính là đại công!

Nếu nàng làm lợi cho dân thì đối với ông ta mà nói, chính là một thanh đao tốt. Nếu như có người nhớ thương, muốn hủy thanh đao kia thì nhất định không được.

“Vi thần tuân mệnh!” Hoắc Tuân vội vàng cáo lui, hai chân như nhũn ra, đã muốn đi từ lâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc