HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Ánh mắt nhìn Khương Nguyên lại càng tràn đầy không vui: "Ta tốt với người khác, đó là bởi vì bọn họ đáng giá, nhưng ngươi... không xứng, hôm nay ngươi cầu xin ta, chẳng qua là bởi vì ta có thứ mà ngươi muốn, cho nên đừng giả bộ như mình đáng thương như vậy, ta còn chưa ngốc đến mức không phân biệt ra được."

Mẫu thân ruột của nàng đưa Khương Nguyên đến bên cạnh để nuôi, là đã được Khương gia đồng ý.

Có điều là so sánh với Khương gia, ở bên cạnh Khương thị, Khương Nguyên có thể lấy được nhiều đồ tốt, cho nên, bây giờ thấy tủi thân cái gì?

"Nếu biểu tỷ đã tuyệt tình như thế?" Giọng nói của Khương Nguyên đã nặng hơn mấy phần: "Ta biết tỷ bị cô mẫu tự tay ném đi. Bây giờ cô mẫu căn bản là không bị bệnh, căn bản cũng không phải là đi tĩnh dưỡng đúng không? Biểu tỷ, nếu như việc này truyền đi, mặc dù tỷ là người vô tội, nhưng đại biểu ca thì sao? Hắn sắp đi thi rồi, có mẫu thân ác độc như vậy, người khác sẽ nhìn hắn như thế nào?"

Khương Nguyên chuyển chủ đề, ngược lại khiến cho Tiêu Vân Chước không còn chán ghét nữa.

Đây mới là dáng vẻ nguyên bản của nàng ta.

"Vậy còn ngươi thì sao? Mặc dù họ Khương nhưng lại do một tay bà ta nuôi dưỡng." Tiêu Vân Chước nhìn nàng ta châm chọc.

"Biểu tỷ, tỷ thật đúng là ác độc!" Khương Nguyên tức giận cả người phát run: "Nếu như tỷ đã không niệm tình thân, vậy sau này đừng trách ta vô tình."

"Hôm nay sắc trời đã tối, ta hy vọng ngày mai khi về nhà, ngươi đã dọn ra khỏi nhà rồi. Những năm này mẫu thân của ta đã cho ngươi không ít thứ, nhưng cái gì nên lấy, cái gì không nên lấy, trong lòng ngươi phải rõ ràng, về sau ta sẽ bảo quản gia kiểm kê đồ đạc, ngươi đừng để ta phải đến Khương gia tính tiền." Tiêu Vân Chước cũng không chút khách khí trả lời nàng ta.

Mẫu thân cho Khương Nguyên không ít y phục đồ trang sức, những thứ này, đã không phân rõ được đâu là đồ riêng của Khương Nguyên nữa.

Nhưng những đồ trang trí quý giá trong viện tử, Khương Nguyên không thể động vào.

Khương Nguyên hung hăng trừng mắt với Tiêu Vân Chước, trong mắt đều là thù hận.

Nàng ta hầm hừ rời đi, không bao lâu, Tiêu Vân Chước và Mạnh Vịnh Tư cũng đến sơn trang gần đó để ở lại.

Hôm nay ở đây có không ít người, còn chia ra làm Đông Viện và Tây Viện, phân chia nam nữ.

Điều kiện lại càng không tệ.

Các tiểu cô nương hiếm khi được đi ra ngoài chơi đùa, vô cùng vui vẻ.

Khách khứa trai gái cũng không phải là hoàn toàn không thể gặp mặt, đèn lồng trong hai viện được ghép đôi, nam nữ có thể chọn một chiếc đèn lồng yêu thích rồi tiến về tiền viện, nếu như ở tiền viện gặp được người có đèn lồng giống mình thì có thể cùng nhau trò chuyện ngắm cảnh.

Hôm nay khách tới đây đều là gia quyến của quan viên, bên cạnh có nha hoàn nô tài, tình hình này cũng sẽ không phát sinh ra chuyện có hại đến sự trong sạch.

Người lớn của các nhà cũng coi như được khai sáng, phàm là yêu thương con cái, thì cũng hy vọng nhi nữ có thể tìm được ý trung nhân của mình, cho nên bình thường thường xuyên có các kiểu yến hội tao nhã tụ tập, để người trẻ tuổi có thể hiểu rõ nhau.

Chỉ cần có dòng dõi tương đương nhau, trên triều không phải đối thủ hoặc kẻ thù truyền kiếp, trưởng bối cũng vui vì tạo thành được một mối hôn sự.

"Khâu ca ca nói mặt ta tròn, giống trái cây chín mọng, chúng ta đã nói trước rồi, đều chọn đèn hình quả lựu, cho nên không cho ngươi cướp của ta, còn nữa, lát nữa gặp Khâu ca ca, không được nói hươu nói vượn, nếu ngươi còn nói những lời kia, thì ta sẽ trở mặt không quen nữa!" Tề Ngọc Nhi kéo Mạnh Vịnh Tư, nói xong, lại nhìn Tiêu Vân Chước hừ một tiếng.

Tiêu Vân Chước muốn cướp hảo hữu của nàng ta? Còn lâu mới để cho nàng toại nguyện.

Người này đánh đàn không tệ, Cửu Tiêu cũng xứng với nàng, nhưng tuỳ việc mà xét, lừa Mạnh Vịnh Tư để nói hươu nói vượn với nàng ta, chính là Tiêu Vân Chước không đúng.

"Quả lựu nhiều hạt quả thật hợp với ngươi, còn chưa thành thân đã kết trái, thậm chí còn mơ mơ màng màng, nữ nhi cũng không có mấy người." Tiêu Vân Chước nhìn Tề cô nương này đắc ý, mở miệng lại tiếp tục đắc tội.

Bình luận

Truyện đang đọc