HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Hoắc Thượng Thư thấy đệ đệ nghiêm túc như vậy, trong lòng đã có mấy phần suy đoán, nhưng cũng thuận theo lời này, không nói thêm gì nữa.

"Nhưng..." Hoắc Tuần hít sâu một hơi.

Do dự trong chốc lát, vẫn dặn dò: "Qua mấy tháng nữa, nếu như đệ đệ ta phạm tội, khiến bệ hạ phiền chán, đến lúc đó đại ca đừng nghĩ đến việc cầu tình cho ta, ta nghĩ bệ hạ cho dù có tức giận, cũng sẽ không muốn mạng của ta, nhiều nhất chỉ là đưa ta đến nơi xa giày vò mấy năm..." Hoắc Tuần lại bồi thêm một câu.

"..." Khoé miệng Hoắc Thượng Thư giật một cái.

Quả nhiên, là chuyện lớn.

Ông ấy thật sự lo lắng!

Lục đệ này nhà ông ấy còn trẻ, nhìn thì rất trầm ổn, nhưng khó tránh khỏi còn có mấy phần xúc động, mà biểu tôn nữ của Tiêu gia dường như có chút thâm tàng bất lộ, hai người này mà cùng tiến tới...

Cũng không biết sẽ nghĩ ra chuyện kinh người gì.

"Nếu ta thật sự bị bệ hạ biếm qua nơi khác cũng không phải chuyện xấu, bây giờ ta cả ngày đối mặt với mấy người của Quản thị, cũng bực bội mệt mỏi, bên ngoài ngược lại thanh tĩnh." Hoắc Tuần lại an ủi chính mình một tiếng, sau đó hỏi: "Đúng rồi đại ca, hôm nay nha đầu kia có nói cái gì không?"

"Ánh mắt của nàng sắc bén, liếc một chút đã nhìn ra chuyện của Hầu phủ Hải Ninh." Hoắc Thượng Thư cũng không nhiều lời.

"Chỉ là tuỳ tiện nhắc tới vài câu à? Ta nghĩ cũng sẽ không phải là chuyện gấp, vận khí nhà ta còn khá tốt, những chỗ nàng đến trước đó, gần như đều xảy ra kiện cáo liên quan đến mạng người, cho nên, hôm qua huynh đưa tin nói với ta nàng hôm nay sẽ tới làm khách, khiến ta bị dọa cho phát sợ, đêm qua cũng không ngủ ngon." Hoắc Tuần thở hắt ra.

Thật sự là công vụ rất nhiều, không phân thân ra được, nếu không đêm hôm qua đã về chủ viện quan sát.

Cũng may ông ấy ở nha môn một ngày, cũng không nghe thấy chủ viện Hoắc gia truyền đến tin dữ nào, lúc này mới yên tâm hơn chút.

Hoắc Thượng Thư có hơi xem trọng Tiêu Vân Chước, nhưng vốn dĩ không nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ kinh dị của đệ đệ nhà mình, không khỏi nghi ngờ ánh mắt của mình có phải xảy ra vấn đề hay không...

Nha đầu kia vậy mà còn đáng sợ hơn so với ông ấy nhìn thấy hay sao? Một người hai người, tựa như đều nghĩ nàng trở thành hung thần ác sát mẫu dạ xoa, giống như bên ngoài đồn.

Hoắc Thượng Thư dự định lần sau lại quan sát cẩn thận hơn chút.

...

Tối nay, Hoắc gia đại cô nương cũng không về nhà chồng.

Ngày hôm sau Mai thế tử của Hầu phủ Hải Ninh cũng biết chuyện thông gia từ bé bại lộ, vội vàng tới xin lỗi, Hoắc Thượng Thư cũng không so đo với hắn, chỉ là lại dặn dò chuyện "Lưu manh" kia.

Mai thế tử cũng rất sững sờ, không hiểu một võ phu giang hồ nhà mình có thể có vấn đề gì...

Võ phu này nhìn không thích nói nhiều, tính tình trầm ổn, võ công vững vàng, đúng là sư phụ khó gặp, hắn còn đang nghĩ, tương lai đợi con của hắn lớn lên chút, thì cho đi theo học...

"Phu nhân, hôm nay nhạc phụ đại nhân vì sao là lạ? Lại cảm thấy hứng thú với chuyện nhỏ nhà ta? Còn bảo ta cẩn thận đi thăm dò... Người có thể vào Hầu phủ, phụ thân ta chắc chắn đã điều tra, chắc chắn không có vấn đề gì..." Hầu thế tử dính bên cạnh thê tử, có chút không hiểu hỏi.

Hoắc đại cô nương cũng không do dự: "Cha ta đã nói phải điều tra, vậy chàng cứ điều tra thêm mấy lần đi? Cũng không có chỗ xấu nào "

"Tra thêm tra thêm, nhạc phụ đã dặn dò, ta dĩ nhiên là phải nghe theo, không phải là ta không hiểu à..." Mai thế tử ngượng ngùng nở nụ cười.

Gần đây hắn bị người ta chơi xấu rót rượu, cho nên không có sức mạnh gì trước mặt thê tử, hiếm khi hôm nay cho hắn sắc mặt tốt, hắn cũng không dám có nửa điểm bực bội, cho nên không ngừng cười lấy lòng.

Hoắc đại cô nương cũng không nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên nói: "Hôm qua biểu muội nhà ta tới, nhắc nhở ta vài câu, nói là gần đây ta không nên về Hầu phủ, nếu không đối với vợ chồng chúng ta không tốt, cho nên... đợi chừng nào chàng bắt được võ phu kia, thì lúc đó ta sẽ về..."

Bình luận

Truyện đang đọc