HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Quý phi cũng rất tức giận.

Nàng ta ở trong cung sống yên lành, lại vô duyên vô cớ bị muội muội liên lụy phải chịu mắng, nàng ta không vô tội sao?

Muội muội nàng ta đột nhiên qua đời là đáng thương, còn nàng ta thì sao?

Mười mấy tuổi đã bị đưa vào vương phủ làm thị thiếp, trong số những người trong viện thì địa vị của nàng ta là thấp nhất, phải khom lưng uốn gối tới tận hôm nay! Nàng ta không dám phạm sai lầm gì mới có thể bảo vệ được chính mình, bảo vệ được hoàng nhi!

Mẫu gia của nàng ta vô dụng, làm sao so được với Hoàng hậu chứ?

Nhi tử hiện giờ có tiền đồ, được bệ hạ coi trọng. Cho dù Hoàng hậu hiền đức không gây bất lợi cho nàng ta nhưng nhóm thân thích sau lưng Hoàng hậu sao có thể khiến nàng ta yên tâm cho được?

“Mẫu thân, nữ nhi chỉ có thể dựa vào bệ hạ mới có thể bò lên tới địa vị bây giờ! Những năm nay, bệ hạ coi trọng con, vài lần muốn nâng đỡ con cháu Quản thị nhưng trong tộc lại không có mấy người có bản lĩnh! Các ngươi đã không giúp được gì cho con thì cũng không thể kéo chân sau của con được! Phải biết rằng bệ hạ vui thì cuộc sống của Quản thị chúng ta mới có thể tốt đẹp được, nếu bệ hạ không vui thì…cho dù con có là Quý phi thì cũng có thể làm được gì? Chỉ cần một ý chỉ thôi đã có thể khiến chúng ta rơi vào vực sâu vạn trượng!”

“Muội muội đã chết, còn bị chết một cách không quang minh như vậy. Nếu như mẫu thân cứ nhất quyết phải công khai chuyện đáng hổ thẹn này ra cho mọi người biết thì đó chính là ghê tởm bệ hạ, ghê tởm con! Cho dù hôm nay mẫu thân không đến thì con cũng sẽ gọi ngài vào. Việc này cứ làm theo lời con nói đi, ngài nhớ bảo phụ thân viết một bức thư tự xét lại, chớ có cố chấp gây rối nữa. Nếu ngày thấy có lỗi với muội muội thì đợi vài năm nữa, khi không còn ai nhắc tới việc này thì ngài lại lén hạ táng muội muội là được…”

Quý phi nói, mặc dù trong lòng cũng rất đau.

Muội muội của nàng ta, không phải là nàng ta không thương.

Nhưng chết thì đã chết rồi, cho dù có thương cỡ nào cũng thể vì nàng ta mà không màng đến người còn sống!

“Con…con thật sự…đã thành quý nhân xa xôi không thể với tới rồi! Huyết nhục chi tình đối với con mà nói không còn quan trọng nữa…” Quản mẫu thương tâm đến cực điểm, cũng bắt đầu chỉ trích.

“Mẫu thân!” Quý phi hung ác nói: “Mẫu thân lớn tuổi, thương tâm quá độ nên mới thành ra hồ đồ phải không? Nếu như thế thì sau này cứ để đệ muội vào cung gặp con, ngài đừng vào nữa!”

Vừa nói như vậy, trong lòng Quản mẫu cũng giật mình, ý thức được mình có chút phản ứng quá mức.

Lập tức lau nước mắt: “Nương nương nói thì đương nhiên ta phải ghi nhớ…Chỉ là, mối thù của muội muội con, con không thể không báo được!”

“Bổn cung đã nói rồi, hung thủ kia…”

Quý phi còn chưa nói xong, Quản mẫu lại nói: “Không phải nàng ta!”

“Đúng là nàng ta chính là hung thủ, nhưng người hủy hoại muội muội con, hủy hoại thanh danh nhà chúng ta lại là Tiêu gia cô nương cùng với La Phi Nguyệt của Quốc Công phủ! Chính là bọn họ liên tục kêu gào nói rằng muội muội con là kẻ g.i.ế.t. người!” Quản mẫu phẫn nộ nói.

Trong mắt Quý phi hiện lên vẻ kinh ngạc.

“La gia có tước vị Quốc Công được truyền thừa, mà Quốc Công phu nhân lại xuất thân tông thất quận chúa. La gia cô nương kia tôn quý như vậy, muội muội lúc còn sống đã không tạo được quan hệ tốt mà còn muốn hại nàng ấy nữa, cũng chẳng trách La gia lại tức giận như thế…Bây giờ La gia vẫn đang còn nổi nóng, mặc dù ta muốn làm chủ cho muội muội thì La gia cũng không ngốc đến độ sẽ đưa nữ nhi đến giao cho con để mặc con xử trí!” Quý phi lại nói.

“Tiêu Vân Chước thì sao? Tiêu Vân Chước này quả thật chính là đồ tai họa! Chính là nàng ta đã hại muội muội con mất hết thanh danh!” Quản mẫu lại nói ngay.

Quý phi nghe vậy không khỏi đau đầu.

“Mẫu thân…” Quý phi thật sự không biết phải nói thế nào.

Không phải là nàng ta không xử lý Tiêu Vân Chước được.

Hiện giờ Tiêu gia không có tước vị, Tiêu Vân Chước chẳng qua chỉ là nữ nhi của một võ tướng nho nhỏ, nàng ta hoàn toàn có thể lấy một cái cớ triệu người vào cung răn dạy, nhưng cũng phải xem lý do là gì!

“Này cũng không được, kia cũng không được. Nương nương quyền thế phú quý, nhưng vi nương lại không thể dính chút ánh sáng nào…Từ này về sau, vi nương không tới gặp con nữa, về nhà lại tìm một dải lụa trắng đi gặp muội muội con là được rồi!” Quản mẫu bi phẫn nói.

Quý phi lại cau mày.

“Mẫu thân để từ từ được không? Lúc này làm sao mà con ra tay cho được?” Quý phi thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể nói.

Có những lời này của nàng ta, Quản mẫu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận

Truyện đang đọc