HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Hoắc Kiệt cực kỳ kinh hãi, một tiểu nha đầu, từ Kinh Thành đến Quan Tây, còn học được một thân thủ nghệ, loại tình huống này, chỉ có một loại giải thích.

Nàng chắc chắn đã phải chịu nỗi khổ mà người thường khó có thể chịu đựng được, nhận được cơ duyên mà người thường không chiếm được.

Lại nghĩ tới nàng lúc đối mặt với sự tấn công của người áo đen trấn định lại tàn nhẫn, cũng không khó giải thích.

Không thể tin được, hắn lại cảm thấy biểu muội hay chọc cho người ghét còn có chút cổ quái lại lợi hại, thật đáng thương?

"Hoắc gia chúng ta cũng có mấy vị cô nương, người nào người nấy từ khi sinh ra tới lúc lớn lên được nuôi như bảo bối, thiên kim tiểu thư của hầu hết các nhà, cho dù có đi ra ngoài, bên cạnh cũng có người đi theo, Tiêu gia có thể để lạc mất hài tử, đơn giản không thể tưởng tượng nổi… Biểu bá phụ và biểu bá mẫu Tiêu gia thật sự là ngu dốt đến mức khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, biểu muội chịu khổ, đều do người làm phụ mẫu như bọn họ không xứng đáng." Hoắc Kiệt nhịn không được thay Tiêu Vân Chước oán trách một câu.

Nhưng sau khi nói xong, hắn cũng biết không quá phù hợp, dù sao đó cũng là trưởng bối, không tiện nói bọn họ sai.

Quách Sài Nữ nghe lời này, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

"Tướng công." Quách Sài Nữ kêu lên một tiếng, sau đó nắm lấy tay hắn, đột nhiên vỗ một cái: "Khi đó không phải cha ta vô cũng thích nghe ngóng chuyện của Tiêu sư phụ sao? Ông ấy rất phiền, nói nhiều, chàng cũng biết đó, lúc trước cứ luôn không ngừng hỏi Tiêu sư phụ có cha mẹ hay không, Tiêu sư phụ cũng có trả lời!"

"???" Hoắc Kiệt sững sờ.

"Cha ta nói, Tiêu sư phụ nói cha mẹ của mình ở kinh thành, ở nơi rất xa! Nàng đã từng nhắc đến, có điều cha ta đương nhiên không tin, cho là nàng lừa người, dù sao… Kinh Thành xa như vậy, cha mẹ nhà ai lại nhẫn tâm để đứa bé còn nhỏ như vậy lưu lạc ở ngoài xa ngàn dặm!" Quách Sài Nữ lập tức nói.

Hoắc Kiệt nghe xong, trong đầu cũng như lóe lên một tia chớp.

Nếu như, lời của biểu muội Tiêu gia lúc trước nói là thật, như vậy nói cách khác, mặc dù nàng bị lạc, nhưng vẫn biết thân phận của mình?

Vậy tại sao?

Với sự thông minh của nàng, không đến mức đến mười sáu mười bảy tuổi mới về nhà chứ?

Tiêu gia vận dụng rất nhiều nhân mạch, bây giờ mới tìm thấy người...

Chim con thích tổ chính là thiên tính, Tiêu Vân Chước lại cứ làm ngược lại so với lý lẽ này, vậy cũng chỉ có một lời giải thích, Tiêu gia này... bạc đãi nàng.

Hoắc Kiệt ngậm chặt miệng, không nói thêm gì, sợ bị Quách Sài Nữ biết suy nghĩ của hắn, đến lúc đó thê tử tức giận, cầm đại đao đến Tiêu gia đòi công đạo cho biểu muội.

"Về sau qua lại với nàng nhiều hơn, nếu có thì giờ rảnh, thì dẫn người đến nhà chúng ta ngồi một chút, nàng khôn khéo hiểu chuyện, trưởng bối nhà ta tất nhiên sẽ thích nàng." Lời nói của Hoắc Kiệt tràn đầy đồng tình.

Thì ra Tiêu gia là ổ hổ lang à, lúc Tiêu Vân Chước còn nhỏ, không chừng còn bị đánh chửi ngược đãi?

Ai, biểu muội thật thảm.

Quách Sài Nữ vô cùng vui vẻ đồng ý, cũng không biết trong đầu tướng công nhà mình đã suy nghĩ bao nhiêu.

Sau khi phu thê hai người về nhà, làm việc dứt khoát hơn so với trước đó rất nhiều.

Trước đó đối diện với người trong nhà, Quách Sài Nữ đều cúi đầu, cố gắng hết sức ít nói chuyện, nhưng bây giờ lại thay đổi, nói thẳng thừng một chút mặt mũi cũng không cho, ngược lại khiến cho mấy tiểu bối của Hoắc gia có chút chướng mắt với nàng ấy phải đỏ mặt.

Trước đó biểu hiện của Quách Sài Nữ thật sự là có hơi không ra gì, lộ ra chút keo kiệt, khiến cho người ta cảm thấy thô lỗ lại tự ti, thực sự không cách nào ở chung.

Nàng ấy bây giờ ngay thẳng lại chân thành, ngược lại che giấu khiếm khuyết, gia phong của Hoắc gia cũng không tệ, sau khi bớt đi Hoắc Kiệt giảng hoà không có nguyên tắc, cái nhìn của Hoắc gia đối với nàng lại tốt hơn so với trước đó rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc