HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Màu sắc âm hồn của Hồ Thăng cũng dần dần biến thành đen hơn mấy phần, xem ra cũng tức giận vô cùng.


Hắn nhờ Vân Chước đưa tiền, không phải thật sự muốn làm cha mẹ tức chết, ý định ban đầu cũng là muốn nói cho bọn họ biết, bản thân mình không kém cỏi như vậy.


Nhưng bây giờ hắn đột nhiên quay lại lúc còn nhỏ, nhiều khi, đều là Phương Lâm khuyến khích, mỗi lần phạm sai lầm, Phương Lâm hầu như cũng là người đầu tiên xuất hiện, không phải bảo hắn chạy nhanh thì cũng là kỳ lạ giúp hắn nói chuyện, Phương Lâm càng hiểu chuyện, càng nổi bật lên sự ngu dốt của hắn, không chọc cho cha mẹ chán ghét mới là lạ.


Hắn đã không còn là người thiếu niên năm đó nữa, tốt xấu gì cũng ở bên ngoài xông xáo mười năm, nào có thể một chút tâm nhãn cũng không lớn thêm được.


Vân Chước thấy hắn dần dần trở nên cố chấp, linh hồn sắp sinh ra oán niệm, chỉ thản nhiên nói: "Khi còn sống, ngươi chính là một kẻ không có đầu óc, chết rồi mà còn muốn liên lụy đến cha mẹ, vậy ngươi chi bằng chưa hề tồn tại đi, ta không ngại để ngươi hồn phi phách tán, để khỏi phải đi hại người khác.

"

Con người sau khi chết có chút chấp niệm là điều bình thường.


Nhưng nếu như sinh ra oán khí, thậm chí để mặc cho nó khuếch trương, càng lúc càng dày đặc, vậy thì chính là quỷ oán niệm Âm Sát, có thể làm người sống bị thương.


Hắn và cha mẹ Hồ gia chung quy là người thân, nếu như hắn thành quỷ oán niệm, cũng sẽ tạo thành một số ảnh hưởng không tốt lắm đối với cha mẹ hắn, hai vị này lúc về già sẽ phải vất vả hơn chút ít.


Một câu nói của Vân Chước trong nháy mắt khiến linh hồn của Hồ Thăng lạnh thấu tim.


Muốn oán niệm cũng không dám nữa.


Phương Lâm là người xấu, nhưng chung quy vẫn là do hắn hành động quá theo cảm tính nên mới khiến cho cha mẹ áy náy lại lo lắng nhiều năm.


"Đa tạ tiểu sư phụ đã chỉ điểm.

" Hồ Thăng xua tan đi oán khí, lúc này đàng hoàng nói một tiếng, sau đó nhìn về phía cha mẹ, lại nói: "Làm phiền tiểu sư phụ nói với bọn họ, là ta không tốt, khiến bọn họ lo lắng, nếu có kiếp sau, ta nhất định làm một đứa con ngoan.

"

"Truyền lời ngay tại chỗ? Ngươi muốn hù chết ai?" Lời này và lời mà vừa rồi nàng nói với cha mẹ Hồ không nhất quán với nhau.


Hồ Thăng sửng sốt một chút.


Nhưng lập tức hiểu ra: "Làm phiền ngài giúp một chút, buổi tối để cho ta vào giấc mộng, trong mộng ta sẽ bảo cha mẹ ta đưa tiền bùa chú cho ngài.

"

“Được.

" Vân Chước gật đầu.


Trước đó đã nhận không ít tiền, nhưng đã hòa nhau.


Báo mộng đương nhiên phải tính khác.


Quỷ Hồn báo mộng chính là chuyện cũng thường xảy ra, chỉ là mộng chính là hư ảo, dễ dàng sụp đổ hoặc là thay đổi theo suy nghĩ của người nằm mơ, cho nên cho dù rất nhiều âm hồn muốn báo mộng, nhưng nếu không tìm được cơ hội tốt thì vẫn như cũ không có cách nào nhập mộng, hoặc là cho dù có nhập mộng, cũng không thể truyền đạt ý tứ chuẩn xác không sai lầm.


Nhưng Vân Chước lại có thể cho âm hồn nhập mộng, đương nhiên, cũng có chút hạn chế, tốt nhất là người thân có huyết mạch tương liên, cho dù không phải, cũng phải có quan hệ thân thiết, khí tức tương hợp.


Hồ gia loạn thành một đoàn.


Phương Lâm còn đang thề thốt phủ nhận, thấy Hồ cô nương vẫn như cũ là vẻ mặt phòng bị, mũi dùi đột nhiên chuyển về phía Vân Chước.


"Bá phụ bá mẫu, Tương Tương, chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, ta là hạng người gì chẳng lẽ mọi người không hiểu rõ chút nào hay sao? Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi! Trước đó ta đã từng gặp cô nương này, lúc ấy nàng xin ta bố thí bị ta từ chối, nhất định là vì vậy mà trong lòng ghi hận!" Phương Lâm bắt đầu nói hươu nói vượn.


Người sạch sẽ đến đâu cũng không qua nổi điều tra.


Trong viện tử của hắn ta, tung tích thư từ của Hồ Thăng đã mất từ lâu, nhưng những năm này hắn ta làm việc ở phường vải Hồ gia cũng vụng trộm thu được chỗ tốt, khó tránh khỏi sẽ lưu lại chút chứng cứ, chứng minh hắn ta cũng không trung thực.


"Trên người công tử có hoa đào, như này là có hai vợ à?" Vân Chước bình thản nói một tiếng: "Ngươi lớn tuổi như vậy, nhịn cho tới bây giờ mới đính hôn quả thực là không dễ dàng, nhưng đây cũng không phải là cái cớ để ngươi ở bên ngoài nuôi ngoại thất, sinh con dưỡng cái chứ? Lừa dối để kết hôn, không bằng súc sinh.

"

Linh hồn của Hồ Thăng bật cười một tiếng.


Tiểu tử Phương Lâm này, không thừa nhận thì không thừa nhận thôi, chọc tới đại sư làm gì? !

Xem đi, lại để lộ ra ngoài rồi!

May mà đại sư tới kịp lúc, nếu như sau khi muội muội thành hôn xong mới đến, Hồ gia của hắn thật sự sẽ bị Phương Lâm hại thảm rồi!





Bình luận

Truyện đang đọc