HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Mà điều duy nhất làm lão thái thái khó hiểu chỉ có một chuyện, đó chính là…gần đây, lượng thức ăn trong viện của Tiêu Vân Chước lại nhiều đến không ngờ.

Mỗi ngày Tiêu Vân Chước vừa rời giường, trước tiên liền bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả ngày.

Bay trên trời, bơi dưới nước, cho dù là đắt hay là rẻ thì mỗi ngày đều làm đủ món đủ kiểu.

Lão thái thái cũng đã từng tính thử, với lượng thức ăn này thì mỗi ngày nha đầu này phải tiêu ít nhất hai mươi lượng, lúc nhiều nhất chỉ sợ phải tới một trăm lượng mới đủ! Đây là lượng đồ ăn của riêng một người, nhưng sau khi nàng ăn xong ở trong viện của mình rồi lại đến chỗ của bà ấy tiếp tục dùng cơm, gần hai mươi ngày ngày nào cũng là như thế!

Thật ra cũng không phải là lão thái thái tiếc tiền, nhất là khi nha đầu này đều tự bỏ tiền túi của mình ra, căn bản không dùng thêm tiền trong nhà….Điều mà bà ấy lo lắng chính là…

Thân thể của hài tử này có thể chịu đựng được sao?

“Ta thấy mấy ngày nay con cũng chẳng tăng thêm lạng thịt nào cả…” Lão thái thái nhìn nàng, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Vóc dáng nha đầu này cân đối, không gầy gò giống như lão nhị, mà thân thể nàng cũng không tồi, khí huyết tràn đầy, nếu cứ ăn như vậy thì đã béo lăn quay ra từ lâu rồi, nhưng lúc này lại chẳng thấy có thay đổi nào cả.

“Ở độ tuổi này của cháu hẳn là sẽ cao lên thêm một chút, nhưng mà có lẽ cũng không thay đổi nhiều lắm đâu.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc trả lời.

Lão thái thái thực sự lo lắng, giờ phút này cũng nhịn không được: “Ta nghe nói, mấy ngày gần đây mỗi ngày cháu đều nấu rất nhiều đồ ăn bày trong viện à? Cháu ăn hết được không?”

“Những cái đó đều là cháu chiêu đãi khách thôi.” Tiêu Vân Chước hiểu ngay: “Bằng hữu kia của cháu có sức ăn lớn, mà trước nay cũng chưa được ăn đồ ngon. Bây giờ tâm nguyện của người đó là được ăn những thứ mà trước nay chưa thấy, chưa được ăn bao giờ. Cho nên cháu mới yêu cầu làm nhiều món nhiều kiểu như thế.”

Quỷ chết đói kia muốn ăn no, đó là chuyện không thể nào.

Việc Tiêu Vân Chước có thể làm chính là chuẩn bị đồ cúng dành riêng cho bà ta, để bà ta được nếm thử hết tất cả mùi vị.

Nàng cũng đáp ứng với quỷ chết đói, nuôi bà ta một tháng rồi mới đưa bà ta rời đi.

Chẳng qua vì quỷ chết đói này mà gần đây nàng phải tốn không ít tiền bạc, chẳng qua trước đó nàng đã để dành riêng một khoản tiền nhỏ để đối phó với loại tiểu quỷ bần cùng này nên cũng có thể bình tĩnh giải quyết.

Lão thái thái nghe lời nàng nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Khách ở trong nhà…ngoại trừ Oanh cầm sư ra thì hình như không còn ai khác nữa nhỉ?

Theo bà biết, Oanh cầm sư kia mỗi ngày chỉ dành ra chưa đầy một canh giờ để đánh đàn cùng với cháu gái mình, thời gian còn lại chỉ ở trong viện của mình, rất ít khi ra ngoài, rõ ràng mấy đồ ăn kia không phải chuẩn bị cho nàng ấy.

“Mấy bữa nay ta thấy cháu tiêu không ít bạc, nếu không đủ dùng thì cứ đi phòng thu chi lấy cũng được, đừng có cứ dùng tiền riêng của mình như vậy…” Lão thái thái nói.

Bà ấy cũng biết lúc cháu gái trở về mang theo không ít vàng bạc châu báu, giá trị cũng không nhỏ.

“Cảm ơn tổ mẫu, nhưng phần tiền này dùng để làm việc thiện thì mới tốt cho cháu.” Tiêu Vân Chước lập tức từ chối lịch sự.

Lão thái thái không hiểu lắm nhưng bà ấy cũng biết cháu gái có chủ kiến của mình nên cũng không ép buộc nữa, chỉ yên lặng bảo ngươi đem hộp đồ riêng của mình, lấy ra một thứ đeo lên đầu Tiêu Vân Chước.

Tiêu Văn Yến ở bên cạnh khịt mũi coi thường, nhưng không dám hé răng.

Tiêu Vân Chước ở trước mặt tổ mẫu rất biết cách giả vờ ngoan ngoãn!

Rõ ràng là một nữ nhân vô tình độc ác mà lại tỏ ra thiện lương hiểu chuyện đến vậy, người đáng sợ nhất trên đời này cùng lắm chỉ như thế này thôi!

Giờ khắc này Tiêu Văn Yến cũng thấy hơi đồng tình với lão thái thái, đã một đống tuổi rồi mà còn bị cháu gái của mình lừa gạt, mấy thứ tốt trong tay bà ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị Tiêu Vân Chước lừa cho sạch thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc