HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Nếu như Tống Thừa là người cô đơn, hiện giờ cho dù có uống say chết ở đầu đường thì cuối cùng cũng chỉ tiếc thân mình, cũng không có gì đáng tiếc.

Nhưng hắn đã cưới vợ sinh con.

Chuyện của phò mã mấy bữa nay rất ồn áo, người trong tộc Tống thị vô duyên vô cớ bị liên lụy, ai nấy đều rất bất bình, mà những bất bình này cũng không dám trút lên đầu bệ hạ và công chúa nên chỉ có thể nhắm vào nhị phòng dòng chính Tống gia, bởi dù sao thì phụ mẫu Tống Thừa cũng biết rõ sự thật, mà người bị hại cũng là người bên cạnh Tống Thừa!

Tống Thừa không còn ở đó, phụ mẫu lại bị lưu đày, vậy ở Tống gia còn lại ai?

Chính là những nữ nhân và hài tử thực sự vô tội.

Lúc này Tiêu Vân Chước thản nhiên nói một câu lại làm cho đôi mắt mờ mịt kia của Tống Thừa càng thêm căng thẳng và suy sụp.

“Ta có thể bảo vệ được bọn họ sao? Ngay cả thư đồng bên người mà ta còn không thể bảo vệ được, ta chỉ biết đọc sách, chỉ hiểu đọc sách… Phụ mẫu, thân nhân, bọn họ suy nghĩ cái gì ta cũng không biết…” Tống Thừa suy sụp, lại bắt đầu giật tóc của mình.

“Ngươi học hành vất vả gần hai mươi năm mà lại nói mình không hiểu gì cả, vậy thì thê tử ngươi, người mà toàn bộ tài sản tính mạng đều phụ thuộc vào ngươi thì sao? Tống công tử, mệnh số của ngươi đã thay đổi. Nếu hôm nay ngươi có thể từ nơi này bò dậy, trân trọng những người bên cạnh mình thì cũng có thể đạt tới một sự bình yên khác. Ta mong rằng ngươi biết trân trọng nó.” Tiêu Vân Chước nhìn hắn, nhắc nhở thêm một lần nữa rồi mới rời đi.

Trước đó khi lần đầu tiên nhìn thấy Tống Thừa, nàng đã biết người này tuy bị quỷ hồn ảnh hưởng nhưng chỉ cần chịu đựng vài năm, khi quỷ hồn hoàn toàn tiêu tán, tương lai sẽ sáng lạn. Rốt cuộc một khi hắn trúng cử, bên người không cần thư đồng hầu hạ nữa, Tống gia lại cẩn thận hơn thì hẳn sẽ không còn lợi dụng hắn để che giấu việc g.i.ế.t. người.

Chỉ tiếc, lại gặp phải nàng.

Nàng là một biến số trong cuộc đời thăng trầm của Tống Thừa.

Sau khi Tiêu Vân Chước trực tiếp rời đi, nàng ngồi ở trong xe ngựa đậu ở gần đó, lặng lẽ quan sát, Tùng Thúy ở bên cạnh chỉ cảm thấy cô nương nhà mình quá mềm lòng.

“Cô nương, nhị công tử Tống gia này…cũng không phải là hoàn toàn vô tội đúng không? Tại sao ngài lại đến khuyên nhủ hắn?” Tùng Thúy không hiểu.

Ngay cả thư đồng đặc biệt thân thiết bên người bị hại mà hắn cũng không rõ ràng, có thể thấy được bình thường người này cũng thực sự hồ đồ. Khi nô bộc đến cậy nhờ hắn là đã đặt mệnh của mình vào trong tay hắn. Nô bộc xảy ra chuyện cũng là bởi sự vô trách nhiệm của chủ nhân.

“Ta là đang quan tâm đến hai người khác. Hai ngày trước ta và ngươi cũng đã gặp được thê nhi của hắn rồi, thật sự đáng tiếc cho bọn họ.” Tiêu Vân Chước bất đắc dĩ nói.

Thê tử Hạ thị của Tống Thừa cũng là một nữ tử rất dịu dàng.

Nhị phòng Tống gia lấy gia sản ra để bồi thường, nhà bị lục soát, nàng ấy ôm hài tử trên tay, vẻ mặt bối rối, trước tiên nàng ấy đến cầu nhà mẹ đẻ, nhưng nhà mẹ đẻ nói rằng có thể thu nhận nàng, nhưng hài tử trong tay nàng thì không dám nhận!

Hạ thị lại không nỡ bỏ con, cắn răng bỏ đi, cầm một chút bố thí cuối cùng của nhà mẹ đẻ tìm một chỗ cũ nát để ở. Hạ nhân ở bên người nếu không phải trở về Hạ gia thì sẽ bị quan phủ bán đi, một tiểu thư bình thường đôi tay không dính nước xuân phải cúi đầu học cách nấu cơm chăm sóc cho hài tử.

Chỉ là người này từ trước đến nay luôn được nuông chiều, cái gì cũng không hiểu, hài tử khóc đến thảm thương, nàng cũng luống cuống tay chân không biết phải làm gì.

Một chút kiên định còn sót lại của Hạ thị chính là đến từ sự tin tưởng đối với Tống Thừa.

Tin rằng trượng phu của nàng ấy sẽ trở về, vì nàng chắn gió che mưa.

Nhưng một khi sự tin tưởng này không còn nữa, sự oán hận không thể giấu được, đặc biệt là bây giờ hài tử kia đột nhiên gặp biến cố, có dấu hiệu tử vong, một khi hài tử xảy ra chuyện thì Hạ thị cũng không sống nổi.

Tiêu Vân Chước đã đoán được khả năng xuất hiện trong tương lai nên mới làm điều thừa, đi tới gặp Tống Thừa.

Chỉ xem người này có hiểu chuyện hay không.

Tống Thừa giãy dụa tại chỗ một lúc, một lúc sau mới đứng dậy, bước chân loạng choạng. Dường như đã quyết định, hắn cúi đầu nhìn xuống y phục trên người, bẩn thỉu dơ dáy, cả người còn tỏa ra mùi chua lòm.

Lại nhớ tới thê tử của mình…

Tống Thừa đột nhiên bắt đầu cảm thấy hối hận, bộ dạng này của hắn nhất định sẽ dọa sợ thê nhi.

“Thế mà cũng có thể bò dậy được, nhìn dáng vẻ còn chưa đi đến cuối đường.” Tiêu Vân Chước nhìn Tống Thừa, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Mấy thứ này vốn dĩ là dựa vào hắn mới đánh cược thắng, bây giờ vật quy nguyên chủ. Tùng Thúy, ngươi đưa lại cho hắn, hy vọng sau này hắn tôn trọng chính mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc