HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Hiện tại trong lòng Quản quý phi đã có chút suy đoán.

Hài tử này từ nhỏ thuận buồm xuôi gió đã quen, một chút nhấp nhô cũng không chịu nổi!

Nếu hắn thật sự không cẩn thận bị người ta tính kế, khiến hắn dùng thuốc hại người gì đó, chỉ cần không phải bản thân hắn cố ý, bà ta và bệ hạ nhiều nhất chỉ là răn dạy hắn không cẩn thận, còn có thể không nhận nhi tử này hay sao!

Nhưng hắn lại cảm thấy đây là chuyện lớn bằng trời! Hắn không chịu được chút uất ức nào! Mới có thể ngu xuẩn đổ hết sai lầm lên người Hoa Ỷ Phong!

Lần trước để nhi tử tỉnh táo lại, bà ta cho rằng hài tử này có thể sửa đổi một chút, lại không nghĩ tới...

Quản quý phi toàn thân lạnh lẽo: “Hôm nay nếu ngươi không nói thật với ta, ta lập tức bẩm báo bệ hạ, bảo bệ hạ thu hồi phong hào và đất phong của ngươi. Hoàng nhi, mẫu phi biết ngươi sợ mất mặt, hiện giờ nếu nhi tử của phụ hoàng ngươi qua mười bốn tuổi đều được phong vương, nếu chỉ có ngươi không có gì, ngươi sẽ không thể chịu được!”

“Mẫu phi! Sao ngài có thể đối xử với nhi thần như vậy? Là nhi thần bị uất ức mà!” Nhị vương gia thật sự khổ sở.

“Ta đã nhận được tin, bệ hạ bên kia cũng không cần phải nói, ngươi nghĩ kỹ rồi hãy trả lời ta.” Sắc mặt Quản quý phi nghiêm túc mà lại lạnh lùng.

Hi vọng của Nhị vương gia lúc này đặt ở ngay chỗ mẫu phi. Hắn biết mẫu phi của mình có năng lực, cho dù phụ hoàng tức giận đến mức nào, chỉ cần bà ta mở miệng, chắc chắn phụ hoàng sẽ hết giận.

Nể mặt mẫu phi, phụ hoàng sẽ không phạt hắn và Quản thị nhất tộc.

Trước đó ngoại tổ phụ và cữu cữu phạm sai lầm lớn như vậy, chẳng phải phụ hoàng cũng đã bỏ qua sao?

“Mẫu phi... Nhi thần thật sự không biết là người phương nào muốn hại ta... Lúc trước ngoại tổ mẫu và các cữu cữu được một loại hương liệu, nói là có lợi cho con nối dõi, chẳng qua bởi vì nhi thần đã có hài tử cho nên cũng không muốn dùng, nhưng sau đó nhi thần bị phụ hoàng phạt, ngài cũng mặc kệ nhi thần, nhi thần thật sự rất sợ hãi...”

“Cho nên nhi thần mới dùng thứ này, chẳng qua nó không làm thương tổn gì đến thân thể cả mà? Thái y đã kiểm tra, nhi thần rất bình thường, hơn nữa vương phi cũng mang thai, phụ hoàng quả thật đã thả nhi thần! Có thể thấy thứ này vẫn có tác dụng! Nhưng ai biết hôm nay Hoa Ỷ Phong lại đột nhiên nói thứ này có độc, còn bị nhiều người nghe như vậy nữa. Nếu ta không nhận định rằng nàng ta đang say rượu nổi điên thì ta cũng không tiện giải thích... Mẫu phi, nhất định ngài phải giấu giếm, không được nói với phụ hoàng...” Nhị vương gia vội vàng nói.

Quản quý phi nghe xong, có chút tuyệt vọng.

Hắn dùng sai hương, không thành vấn đề.

Thậm chí, hắn còn có tranh chấp với nữ tử Hoa gia, suýt nữa đã chém chết người ta, nhưng dù sao người còn chưa chết, cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Nhưng hiện tại là... liên lụy đến huyết mạch hoàng gia!

Hoàng tự dùng hương liệu mới có được? Huyết mạch như vậy... bệ hạ có dám lấy không?!

Ai có thể cam đoan, hài tử sinh ra nhờ thứ này sẽ khỏe mạnh, thậm chí là kiện toàn!

Hắn muốn sinh con cũng không thành vấn đề, Thái Y Viện có nhiều thái y như vậy, phương thuốc bọn họ cung cấp đều có thể dùng, nhưng hắn lại đi dân gian tìm thứ không biết lai lịch kia! Đây chính là bàng môn tà đạo!

Huống hồ, hắn không phải không sinh được hài tử, trước đó đã sinh được một đứa, sau này đã có người kế tục, vội vã dùng loại biện pháp này như vậy, sao có thể không khiến bệ hạ chán ghét được đây!

Giờ khắc này, Quản quý phi cũng muốn hướng về nhi tử mình.

Dù sao cũng là thân sinh nhi tử hoài thai mười tháng của bà ta, nhìn hắn bị bệ hạ răn dạy, trong lòng bà ta cũng không dễ chịu.

Nhưng chuyện này... không thể ngăn cản được.

Ngay cả con dâu của bà ta cũng có thể nhìn ra được chuyện này không giống bình thường, nhưng nhi tử lại nhìn không ra...

Quản quý phi đột nhiên tự giễu, nhìn cả cung điện to như vậy, đột nhiên có chút vắng vẻ rét lạnh.

Trước đây, người ngoài khinh thường Quản thị nhất tộc, cũng khinh thường bà ta.

Nhà bà ta vốn dĩ nghèo túng, mà bà ta vốn cũng chỉ là thị thiếp của bệ hạ mà thôi, từng bước một, theo bệ hạ đăng vị, mới có thể phong phi, rồi lại phong quý phi, vô thượng tôn vinh.

Bình luận

Truyện đang đọc