HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Khương Nguyên nhanh chóng được đưa về lại viện của mình.

Không lâu sau, nàng ta yếu ớt tỉnh lại, bên người ngoại trừ nha hoàn chỉ có Tiêu Văn Yến canh chừng.

Khương Nguyên nhìn Tiêu Văn Yến, biết đây là một trong những nguyên nhân để nàng ta có thể ở lại Tiêu gia. Cô mẫu vừa mới rời đi, cô phụ ít nhiều cũng sẽ để ý đến suy nghĩ của Tiêu Văn Yến, sợ cậu mất đi sự chăm sóc của mẫu thân, lại mất đi biểu tỷ quen thuộc, lúc này mới không nhẫn tâm bắt nàng ta rời đi…

“A Yến, nhìn thái độ vừa nãy của cô phụ, tất nhiên sẽ không làm chủ cho đệ đâu… Nhưng mà đệ cứ yên tâm, mặc dù cô mẫu không có ở nhà, nhưng sau này ta sẽ thay thế cô mẫu chăm sóc cho đệ.” Giọng Khương Nguyên khàn khàn, ánh mắt nhìn Tiêu Văn Yến tràn ngập vẻ quan tâm.

Kỳ thật Tiêu Văn Yến cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy.

Bị Tiêu Vân Chước đánh, cậu tức giận, cậu quấy khóc, nhưng sau khi biết được mẫu thân sinh bệnh, cậu lập tức quên mất chuyện đó.

Giờ phút này bị Khương Nguyên nhắc mới nhớ lại, Tiêu Văn Yến mới nhớ lại chính mình phải chịu ấm ức.

“Bệnh của mẫu thân cũng thật bất ngờ, buổi sáng lúc đệ ra ngoài, rõ ràng bà ấy vẫn còn tốt mà. A tỷ, tỷ hiểu mẫu thân nhất, rốt cuộc thì tỷ biết mẫu thân bị gì không?” Tiêu Văn Yến vô cùng lo lắng.

Khương Nguyên trầm ngâm một lúc, sau đó gian nan mở miệng: “Sức khỏe cô mẫu vẫn luôn rất tốt, chỉ là gần đây mâu thuẫn với biểu tỷ càng lúc càng nhiều, lại không biết phải nên dạy dỗ biểu tỷ thế nào, vì thế nên cứ mãi khổ sở… ta nghĩ có phải là trong lòng khó chịu không?”

“Lại là bởi vì nàng! Rốt cuộc nàng muốn mang họa đến cho nhà chúng ta đến bao giờ nữa chứ?” Tiêu Văn Yến nghiến răng nghiến lợi.

Khương Nguyên không nói nữa.

————————————————

Mà giờ phút này, đầu sỏ gây tội Tiêu Vân Chước đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận oán khí ngất trời truyền đến từ Ngô gia cách đó không xa.

Ngô gia.

Từ sau khi rời khỏi quầy hàng của “tiểu thần tiên” kia, Ngô Tam có chút mất hồn mất vía.

Chuyện xưa trong nhà rõ ràng đã qua từ lâu, ngay cả hàng xóm cũng không hề nghi ngờ, lại không ngờ rằng đột nhiên có một tiểu thần tiên nhắc lại, thậm chí… lời nói cũng không khác xa sự thật là bao.

Sau khi từ phố về nhà, hắn liền cảm thấy sống lưng lành lạnh, có một cảm giác khó chịu khó có thể nói nên lời.

“Hắt xì ——”

Ngô Tam hắt xì liên tiếp mấy tiếng, không khỏi chửi thầm trong lòng, đều là do tiểu thần côn không biết từ đâu ra nói hươu nói vượn làm hắn phải thất thần.

Tiểu thần côn điên khùng đó chắc chắn là đoán lung tung, chuyện năm đó hắn làm rất sạch sẽ, đến mức quan phủ cũng không thể tìm ra được sai lầm gì!

Đại ca bị thương ở chân tử vong, đại chất tử bị rắn độc cắn chết, tiểu chất tử cũng được quan phủ kết luận là rơi xuống giếng chết, không hề có bất cứ nhân chứng vật chứng gì chứng minh là do hắn làm. Trên đời này người duy nhất biết chân tướng chỉ có đại tẩu, nhưng đại tẩu đã c.h.ế.t từ lâu rồi!

Nghĩ đến đại tẩu…Ngô Tam lại nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Thật đúng là một nữ nhân ngu xuẩn!

Nếu nàng ta ngoan ngoãn một chút, không nghĩ đến chuyện tiêu tiền cho hài tử đọc sách, thành thành thật thật đưa gia sản cho hắn thì hắn cần phải động thủ sao? Trước khi c.h.ế.t còn mặc một thân hồng y dọa hắn nữa!

Thật buồn cười, lúc còn sống mặc hắn bày bố, chẳng lẽ nàng ta cho rằng c.h.ế.t rồi thì có thể xoay người được sao?

Bình luận

Truyện đang đọc