HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Yến không thể nhấc đầu lên nổi nữa, giờ khắc này cậu cảm thấy sự kiên định của mình trước đó đều đã thành trò cười.

Tiêu Vân Chước thấy cậu ngoan ngoãn ăn thức ăn, trong lòng rất hài lòng, ánh mắt nhìn con quỷ chết đói ở bên cạnh cũng tràn ngập vui mừng.

Sư phụ đã từng nói, làm công việc như bọn họ thì năng lực có thể áp chế được quỷ hồn, cũng bởi vậy mà các môn chủ phải giữ vững nội tâm của mình, tuyệt đối không thể lợi dụng quỷ hồn để làm chuyện xấu, nếu không thì bản thân sẽ bị nhân quả báo ứng, cuối cùng sẽ chỉ hại quỷ hại mình.

Nàng vẫn luôn làm việc giúp đỡ quỷ hồn, rất ít khi để bọn họ phải vì nàng mà bôn ba, giờ phút này hiếm khi lợi dụng năng lực của quỷ chết đói, cũng hoàn toàn hiểu được dụng ý của sư phụ.

Một con quỷ chết đói có thể dễ như trở bàn tay khống chế cảm giác thèm ăn của người khác, nếu như là muôn vàn oán quỷ thì sao?

Tạo thành một địa ngục nhân gian còn không phải là quá dễ dàng?

Chẳng qua Tiêu Vân Chước không nghĩ tới làm ra chuyện thất đức như vậy.

Lúc này lợi dụng quỷ chết đói thì nhất định phải tìm cách bồi thường, con người nàng thích nhất là giao dịch công bằng.

Sau khi Tiêu Văn Yến trở nên thành thật không còn khóc nháo nữa, Tiêu Vân Chước liền rời đi, để lại Tiêu Văn Yến nhìn một bàn đồ ăn bừa bộn, khóc không ra nước mắt. Lúc này cậu cũng không dám khóc, sợ đại tỷ vừa mới rời đi kia sẽ quay lại tiếp tục tìm mình gây phiền phức…

Mẫu thân và A Nguyên tỷ tỷ không ở nhà, trong nhà này không có ai quan tâm mình cả!

Tiêu Văn Yến nghĩ nghĩ, hơn nửa đêm chạy tới chỗ của Tiêu Văn Việt.

Cậu muốn tìm một người đồng minh, nhất định không thể để mặc cho Tiêu Vân Chước tiếp tục phách lối như thế nữa.

Nhưng vừa đến chỗ nhị ca, Tiêu Văn Yến liền sợ ngây người, chỉ thấy trong phòng đều là giấy lộn, từng tờ giấy lộn viết đầy chữ lớn. Mà nhị ca lúc này đang gục xuống bàn mà ngủ, dưới thân còn đè nặng bảng chữ mẫu chưa viết xong. Toàn bộ hạ nhân không có ở trong phòng, có lẽ là bị đuổi đi hết…

Nhị ca đây là…

Đang lén lút tự mình cố gắng?!

Từ khi nào mà hắn lại trở nên nỗ lực như vậy? Viết nhiều tờ giấy như thế, có phải cây bút lông kia đã bị mòn vẹt đi rồi không?

“Nhị ca…Nhị ca?” Tiêu Văn Yến cẩn thận chọc nhị ca nhà mình, thấy nhị ca từ từ tỉnh lại, cậu mới thấp thỏm khẽ hỏi: “Tại sao huynh lại đột nhiên luyện chữ thế? Là bị phụ thân bắt ép à?”

Sắc mặt Tiêu Văn Việt tối sầm, sau khi tỉnh táo lại, trong ánh mắt mang theo mấy phần uy hiếp âm trầm: “Đệ thấy rồi à?”

“???” Tiêu Văn Yến ngơ ngác gật đầu.

Đồ vật quăng đầy trong phòng, mùi mực tràn ngập, muốn không thấy cũng khó.

“Không được nói ra, nếu không ta sẽ chặt đệ cho chó ăn.” Tiêu Văn Việt âm trầm nói một câu, sau đó lại cúi đầu nhìn chữ viết của mình, vô cùng bực bội vo tròn lại rồi ném ra sau lưng.

Mấy cái chữ này thật sự khó luyện!

Tay hắn đã cứng ngắc rồi.

Tiêu Văn Yến rùng mình, toàn thân run rẩy, vừa không hiểu lại vừa ấm ức: “Nhị ca…Đệ hứa sẽ không nói…Đệ biết, nhất định là nhị ca muốn bí mật tỏa sáng đè thấp đại ca xuống, giữa huynh và đại ca, nhất định đệ sẽ ủng hộ huynh!”

“Bớt nói nhảm đi.” Tiêu Văn Việt lườm cậu: “Đệ có chuyện gì à? Hơn nửa đêm không ngủ mà chạy tới đây làm gì? Hay là muốn ta dỗ đệ ngủ hả?”

“Không không không…” Tiêu Văn Yến vội vàng xua tay: “Nhị ca, đệ nhớ A Nguyên tỷ tỷ, liệu huynh có thể…”

“Không thể.” Không chờ cậu nói xong, Tiêu Văn Việt đã từ chối thẳng thừng: “Nàng ta không có ở nhà, trước mắt ta cũng được yên tĩnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc