HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Chuyện Tiêu Vân Chước mở miệng nhắc tới, nếu làm được, quả thật có thể khiến cho cấp trên là ông ta đạt được không ít lợi ích, cũng ví dụ như Thông Chính ti phó sứ, lúc này còn cảm động đến rơi nước mắt với ông ta.

Chỉ là ông ta không thích có nhân duyên tốt.

Vốn đã có không ít đại thần tìm ông ta tính ngày tháng, tính ngày sinh, chuyện không nên bận rộn thì ông ta cũng phải chạy ngược chạy xuôi, nếu về sau đều có giao tình thì càng không dễ từ chối.

Làm nghề này của ông ta, nếu có thể làm được đến mức không nhiễm một hạt bụi thì ngược lại càng lộ ra vẻ lợi hại một chút.

Nhưng Tiêu Vân Chước đã chỉ ra vấn đề, ông ta không quan tâm, vậy thì lại đắc tội với người ta.

Với cái độ tuổi này của ông ta thì chỉ muốn yên ổn lui về, không muốn mệt nhọc như vậy. Mà Tiêu Vân Chước... ông ta đã sớm biết người này có bản lĩnh, thậm chí ông ta cũng đã từng len lén thăm dò nội tình của Độ Linh Các. Nói thật, nếu Tiêu Vân Chước là một đại nam nhân ba mươi năm mươi tuổi, vị trí của ông ta cũng có thể bị lung lay. Nhưng bởi vì nàng là một nha đầu, cho nên mới làm một Linh Đài lang nho nhỏ dưới tay mình.

Nhưng chức quan dù nhỏ, chỉ cần được bệ hạ để ý, đó chính là đại hồng nhân trước mắt bệ hạ.

Qua lại với người này nhiều không thể thiếu phiền toái, cho nên ông ta vẫn cảm thấy nếu có thể đẩy được thì cứ đẩy đi, phàm là việc không cần phải qua tay mình sẽ tốt hơn một chút.

Cho nên giờ phút này, Mạc giám chính nói là thật tâm thật ý.

Càn Hòa Đế có chút kinh ngạc: “Lúc này mới chỉ ba ngày, ngươi đã cảm thấy nàng có thể dùng rồi sao?”

“Có thể dùng, không dối gạt bệ hạ, bên cạnh thần cũng có mấy đệ tử, thậm chí cộng thêm bản thân thần, nói về độ nhạy bén thì cũng không thể so sánh với Linh Đài lang được. Gió tuyết tai ương này thì thần cũng có thể tính toán ra một chút, nhưng không dám xác định gió lớn bao nhiêu, cho nên không dám nói thẳng. Nhưng Linh Đài lang có thể làm được, thần cũng từng nghe sư phụ nói qua, người giống như thần, chỉ là hơi có chút thiên phú. Nhưng trên đời này lại có cao nhân trời sinh đã định sẽ đi theo con đường này. Thần cảm thấy, Linh Đài lang chính là như thế.” Mạc giám chính thành thật nói.

Càn Hòa Đế lại không có bất cứ cảm giác vui vẻ nào.

“Kỳ tài bậc này, phần lớn là lúc chiến loạn mới ra, nhận thiên mệnh phụ tá vương đạo. Nhưng giang sơn hôm nay của trẫm, một mảnh thái bình, sao có thể loạn tượng?!” Ánh mắt Càn Hòa Đế nghiêm túc: “Mạc ái khanh, ngươi tính toán cho kỹ, nữ tử này đến cùng là có chút tài mọn hay là thuận theo thiên ý mà đến!”

Vừa nói như vậy, Mạc giám chính nhịn không được rùng mình một cái.

Lời bệ hạ nói cũng không phải không có lý, từ xưa đến nay loạn thế mới có thêm anh hùng.

Lấy Thánh Tổ tới nói, bên người xuất hiện năng nhân dị sĩ đều phảng phất thụ thiên mệnh đến ủng hộ Thánh Tổ!

Lúc chiến loạn, kỳ nhân bên cạnh nhiều thật sự là chuyện tốt, nhưng hôm nay... Đại Ngụy đang thịnh thế, bệ hạ nghe xong lời này, nhất định sẽ không vui.

Bên ngoài gió đã nổi lên.

Mạc giám chính suy nghĩ cẩn thận, vẫn nói: “Bệ hạ, từ mấy tháng trước đã có dị thường, nhiệt độ chợt giảm xuống, thời gian đóng băng sông cũng dài hơn trước đây rất nhiều, quả thật có chút lạ thường. Mấy ngày nay thần vẫn đọc sách cổ, phát hiện thời kì Vãn Tấn cũng là như thế, chỉ là năng lực của thần có hạn, suy diễn ra không được nhiều lắm, lại sợ nói quá rồi, dẫn tới khủng hoảng... Năng lực của Linh Đài Lang vượt quá vi thần, vi thần tuy có không phục trong lòng, nhưng cũng không dám che giấu.”

Một tiểu nha đầu có bản lĩnh lớn như vậy, ai có thể phục?

Nhưng hôm nay không thể so với thời điểm bình thường, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống thật ra còn không tính là chuyện nghiêm trọng... Quan trọng nhất là cày bừa vụ xuân, là sản lượng lương thực năm nay!

Càn Hòa Đế nghe lời Mạc giám chính nói, hơn nửa đêm, cả người đều thanh tỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc