HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

“Đi bắt người lại! Dám ám sát bản vương, bản vương thấy nàng chắc chắn không phải thiên kim chân chính của Hoa gia mà là thích khách giả mạo!” Nhị vương gia lập tức cắn răng nói.

Những thị vệ khác nghe vậy, cũng không dám chần chờ nữa, cũng đều động thủ.

Hoa Ỷ Phong cũng không nghĩ tới Nhị vương gia lại lòng dạ hiểm độc như vậy...

Nàng ấy đã nói có độc, đối phương lại lo lắng độc này liên lụy đến chính hắn cho nên tình nguyện để cho nàng ấy lấy cái mạng này đến lấp?!

Quá thiếu đạo đức!

Cách Nhị vương gia hơi xa, Hoa Ỷ Phong rõ ràng phát hiện mình không còn tức giận như vậy. Nhìn đao kiếm không có mắt điên cuồng mà đến, nàng ấy cũng biết, hôm nay muốn chạy cũng khó, nhưng cứ như vậy mà bị Nhị vương gia chém chết thì nàng ấy càng không cam lòng.

Không thể đụng vào Nhị vương gia, nhưng người ngoài nàng ấy không thể chạm vào sao!?

Hoa Ỷ Phong đầy bụng lửa giận, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào Quản phu nhân đang trốn sau ghế, không nói hai lời, trực tiếp tung người vọt tới!

Quản phu nhân thấy nàng xông thẳng về phía mình, lập tức sợ tới mức “Oa oa” kêu to.

Hoa Ỷ Phong lười phản ứng bà ta, “rầm” một tiếng, đập nát một chén trà. Ngay sau đó, trực tiếp đặt mảnh vỡ lên cổ Quản phu nhân.

“Tất cả lui ra!” Hoa Ỷ Phong lập tức quát.

“Hoa Ỷ Phong! Không, ngươi không phải Hoa Ỷ Phong, ngươi quả nhiên là một thích khách!” Nhị vương gia vội vàng cắn chặt không buông: “Ngươi mau thả người xuống, làm hại cáo mệnh phu nhân, ngươi có biết tội lớn thế nào không?”

Hoa Ỷ Phong nghe lời này, lại lườm hắn một cái: “Nhị vương gia, ngươi vừa nói ta là thích khách, vừa bảo ta đừng làm hại cáo mệnh phu nhân, không cảm thấy lời này rất mâu thuẫn sao?”

Chỉ có xác định nàng ấy là Hoa Ỷ Phong mới có thể dùng cáo mệnh phu nhân để hù dọa nàng ấy!

Sắc mặt Nhị vương gia tái xanh: “Ngươi dám động thủ, không sợ gây họa cho Hoa gia à?”

“Ta đã nói là ta bị trúng độc, nhưng Nhị vương gia há miệng liền vu oan cho ta! Nếu ta không bắt Quản phu nhân lại thì Nhị vương gia có thể buông tha tính mạng của ta không!? Hôm nay nếu ta chết ở chỗ này, đương nhiên là do các ngươi nói bậy! Tương lai truyền ra ngoài, ta chỉ sợ sẽ trở thành một tên điên say rượu phát cuồng? Thậm chí Hoa thị ta còn phải gánh tội thay! Nhị vương gia, ngươi xem ta có thể giống như một tên đần tùy ý để người khác giẫm đạp mà không dám phản kháng không!?” Lúc này Hoa Ỷ Phong thật hận không thể cho Nhị vương gia một kiếm.

Nói xong, nàng dùng sức.

Trên cổ Quản phu nhân chảy ra một chút huyết sắc, cả người sợ tới mức run rẩy.

“Nhất định phải để cho ta làm kẻ điên, vậy ta liền tìm cái đệm lưng.” Hoa Ỷ Phong cũng bất chấp tất cả: “Nhưng nếu không muốn để cho bà ta chết...vậy nhất định phải điều tra rõ chân tướng. Nhị vương gia, mạng của tổ mẫu ruột thịt ngươi, liền do ngươi quyết định!”

Quản phu nhân tuổi tác đã cao, hôm nay ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, lại có vẻ rất trẻ trung.

Nhưng giờ phút này, bột phấn trên mặt đã bị rơi xuống không ít, một khuôn mặt già nua vặn lại với nhau, nước mắt còn đang rào rào chảy ra tạo thành hai hàng mương trên mặt.

Nhị vương gia lạnh mặt, tức muốn chết.

Một đám phế vật, nhiều người như vậy mà không bắt được Hoa Ỷ Phong sao?!

Hắn thật sự không biết mùi thơm trên người mình là như thế nào, nhưng hắn cũng không dám đánh cược, dù sao... Hắn là dựa vào thứ này để Vương phi thụ thai, nếu truyền đến trong tai phụ hoàng...

Nhị vương gia vô cùng do dự, dù sao... người bị bắt là thân ngoại tổ mẫu của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc