HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Lão thái thái thở dài thật sâu, trong mắt tràn đầy hối hận.

Hối hận vì bản thân mình quá mức nhân từ nương tay, cho dù là Khương thị đã hại tôn tử tôn nữ của mình, nhưng bà ấy nhớ tới ơn sinh thành dưỡng dục đứa nhỏ của Khương thị cũng không hạ được nhẫn tâm mà ra tay.

"Tổ mẫu, ban đầu ta vốn dĩ cũng có chút tiếc hận khổ sở, nhưng về sau ta lại nghĩ, nhị ca là người có chủ kiến, chuyện mà hắn đã nghĩ kỹ thì không ai có thể thay đổi được, việc đã đến nước này, không cần buồn phiền, có lẽ tương lai, trời cao thương hắn, cho hắn con đường sống thì sao?" Tiêu Vân Chước an ủi lão thái thái.

Trong lòng lão thái thái buồn phiền, rất khó chịu.

Như này còn có con đường sống gì chứ?

Đứa nhỏ này thân thể vốn cũng không tốt, cũng không biết có thể chống chọi được mấy năm, hắn cảm thấy mình vốn dĩ không sống được lâu nên không thèm đếm xỉa rồi.... Vì người như Khương thị, cũng huỷ hoại chính mình, bảo bà ấy làm sao không đau lòng.

Tiêu Vân Chước khuyên một lần, cũng không tiếp tục khuyên thêm nữa.

Bây giờ lão thái thái hối hận, không phải kết quả tới từ ngay lúc đó, mà chính là bắt nguồn từ sự do dự và mềm lòng cả đời mình.

Bất luận là tằng tổ lựa chọn con dâu hay là tổ phụ lựa chọn con dâu, kỳ thật đều không thích hợp với hiện trạng của Tiêu gia lúc ấy, một người quá thiện, một người quá ác, cho nên cũng đã định trước những năm này Tiêu gia suy bại và hỗn loạn.

Nàng thì không giống vậy, tẩu tẩu mà nàng nhìn trúng, chắc chắn là tốt nhất.

Trong ngực Tiêu Vân Chước cất một bức hoạ, trong mắt tràn đầy ước mơ.

Chưa tới mấy ngày, thời gian Tiêu Vân Chước tiến cung đã được quyết định, nhưng bởi vì nàng chưa từng vào hoàng cung, cho nên còn đặc biệt có hai ma ma tới dạy nàng quy củ trong cung, để tránh nàng đắc tội với quý nhân.

Chỉ là thời gian Vương Gia tuyển phi còn chưa tới, cha nàng Tiêu Trấn Quan cuối cùng đã hồi kinh.

Giống như đại ca, sau khi báo cáo công việc mới về nhà, hai người bọn họ quả thật là cha con ruột thịt, vào cửa đều phong trần mệt mỏi giống nhau, đi ra ngoài một chuyến, đều giống như nuốt sống vài con gấu, gặm được mấy thanh đao, toàn thân đều sắc bén hơn rất nhiều.

Tiêu Trấn Quan nhìn đám nhỏ trong nhà trật tự ngay ngắn, sự lạnh nhạt trong mắt xen lẫn ý mừng.

"Thiếp thân tham kiến tướng quân..." Còn chưa kịp chào hỏi con cái, một nữ tử xa lạ ở bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng gọi ông ấy.

Trong nháy mắt Tiêu Trấn Quan nổi da gà, dường như có vô số bọ chét đang bò trên da đầu ông ấy, ngứa đến mức khiến ông ấy buồn nôn.

Ba vị giai nhân cũng cố ý.

Đã đến Tiêu gia lâu như vậy rồi, các nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng nghĩ đến chính mình cả đời này phải trông coi Tiêu gia, trông coi nam tử không có nửa điểm phong tình này, ít nhiều cũng sẽ có mấy phần oán giận, cho nên lúc này Tiêu Trấn Quan vừa về đến, các nàng đã mặc y phục đẹp nhất, mưu toan nhìn một chút phản ứng của Tiêu tướng quân.

Quả nhiên giống như lão thái thái nói, thấy các nàng không giống như là gặp được mỹ nhân, càng giống như... gặp quỷ hơn.

Ba người che miệng cười một tiếng, lại lui về bên cạnh lão thái thái.

Về sau ấy à, chỉ coi lão thái thái là mẹ ruột phụng dưỡng là được, phụng dưỡng tốt lão thái thái, Tiêu gia dù thế nào cũng không thể bạc đãi các nàng.

Tiêu Trấn Quan sợ run cả người: "Sau khi ta gặp bệ hạ, bệ hạ cũng đã nói với ta chuyện của các nàng... Ta chỉ nghe cho có, cũng không hỏi..."

Vốn dĩ cho rằng bệ hạ nói đùa, ai mà ngờ là thật.

Mỹ nhân đều là thuốc độc thủng ruột, không thể sinh ra nửa điểm ham muốn, nếu không không chỉ sẽ bị nghiện còn bị độc chết, giống như cha ông ấy vậy.

"Nếu con không thích, không gặp bọn họ là được, nhưng không cần thiết phải làm khó bọn họ." Lão thái thái nói một tiếng: "Con trò chuyện với bọn nhỏ trước đi, xong thì tới gặp ta, ta có chuyện muốn nói với con."

Bình luận

Truyện đang đọc