HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Hoa Ỷ Phong gật đầu, Lục lão tướng quân cũng đã nhận được tin vui, đối với cuộc hôn nhân này, Lục lão tướng quân càng vô cùng hài lòng!

Sau khi đại lang Tiêu gia này vào quân doanh rèn luyện, chính là ông ấy tự tay dẫn dắt, tiểu tử này văn võ song toàn, làm người lại càng không cần phải nói, thanh liêm chính trực không mất uy nghiêm, mặc dù còn hơi trẻ tuổi, nhưng chỉ cần chỉ điểm thêm, tương lai chắc chắn sẽ mạnh hơn so với Tiêu Trấn Quan!

Mà tiểu nha đầu Hoa gia này cũng là nữ trung hào kiệt!

Đừng thấy tiểu nha đầu này thái độ thẳng thắn nhìn như không có tâm cơ gì, nhưng đầu óc lại không phải kẻ ngu xuẩn, Hoa Ỷ Phong ở Thông Châu chính là thiếu chủ nhanh chóng quyết đoán, không chỉ có thể dẫn theo binh lính dò xét bốn phía, hơn nữa đối với sổ sách ở Thông Châu cũng rõ như lòng bàn tay, cô nương như này, nàng ấy có thể gánh vác được chuyện!

Sở dĩ ông ấy giới thiệu cho Tiêu gia cô nương này, không phải cảm thấy Tiêu Văn Dũ xứng với nàng ấy.

Chỉ là cảm thấy sau này Tiêu gia, cần một chủ mẫu dũng mãnh giỏi giang!

Lục lão tướng quân cũng thật lòng hi vọng Tiêu gia tốt lên, lúc trước Tiêu gia vô dụng thì cũng thôi đi, hiện tại Tiêu gia có hậu nhân tài giỏi, vậy nhân mạch và năng lực của ông ấy, dĩ nhiên cũng hi vọng hậu nhân Tiêu gia có thể kế thừa, như thế cũng trả được ơn năm đó Tiêu lão tướng quân chỉ điểm đề bạt!

Hoa Ỷ Phong gửi thư cho phụ mẫu, mà Lục lão tướng quân và lão thái thái Tiêu gia cũng không hề che giấu, bắt đầu truyền ra bên ngoài.

Dù sao cũng phải để người ngoài đều biết, Hoa cô nương này đã định là cùng với Tiêu gia, người bên cạnh...

Đừng có ý đồ xấu.

Từ lúc Tiêu Vân Chước vào Tư Thiên Thai đến nay, thời gian bận rộn nhiều, chuyện của người nhà, không còn quan tâm nhiều như trước nữa.

Thỉnh thoảng nàng phải trông coi Thừa Linh Trụ, lúc cảm thấy Thiên Tượng không có vấn đề, còn phải chỉ điểm cho mấy tinh quan ở phía dưới, dù sao một người làm việc quá mệt mỏi, muốn thời gian thoải mái hơn một chút, thì phải bồi dưỡng một số người tài giỏi trước, như vậy, về sau nàng có thể thả lỏng một ít.

Nhưng tinh quan có bản lĩnh của Tư Thiên Thai thật sự cũng không nhiều, hơn nữa còn đều có phe phái.

Đối với chuyện này, Tiêu Vân Chước lại tìm Mạc giám chính.

Trước đó Tiêu Vân Chước còn thông qua Vương Chưởng Lịch tìm ông ta, nhưng Vương Chưởng Lịch là một bộ xương già thực sự không gánh vác được, hai ngày trước đi ra ngoài, trong gió lớn không cẩn thận ngã gãy chân, không có cách nào khác, Tiêu Vân Chước cũng chỉ có thể tự mình đi.

Bệ hạ ban tặng Tiết Kính thị vệ trưởng của Thanh Lân Vệ đương nhiên cũng có thể thay nàng chạy vặt, nhưng tuyển chọn tinh quan là “chuyện nhà” của Tư Thiên Thai, không dễ bảo người ngoài mở miệng.

Tiêu Vân Chước nhìn thì rất quy củ.

Nàng mặc trên người y phục hàng ngày của Tư Thiên Thai, phẩm cấp thấp, cho nên màu sắc của phục sức nhạt, trên áo bào có thêu bào văn, bởi vì nàng là nữ tử, đã sửa đổi đơn giản hơn so với những phục sức khác, có chút vừa người.

Nhưng quan viên mặc y phục bào văn màu nhạt bình thường, đầu cũng không nhấc thẳng, gặp người trên thì càng phải khom lưng cúi đầu, cho nên y phục hàng ngày này nhìn qua cũng không đẹp như thế.

Nhưng Tiêu Vân Chước lại khác, nàng nhìn thì quy củ, hai mắt cụp xuống, nhưng sống lưng thẳng tắp.

Tóc dài buộc cách đỉnh đầu, đã khác biệt so với những nữ tử khác, lại thêm chút anh tuấn xuất sắc so với nam tử, nhìn sạch sẽ, vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại có sức sống.

Là một người rất hiếm có, nhưng chỉ là đứng ở chỗ ấy, không giống như thuộc hạ tới cầu xin chuyện, giống như là tới xem giám chính như ông ta có chỗ nào làm không tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc