HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tam vương gia đã chuẩn bị sẵn lễ vật chúc mừng, sau khi mọi người tập hợp đông đủ liền lập tức xuất phát đi tới Tống gia.

Tiêu Vân Chước ngoan ngoãn đi theo Hoắc phu tử.

“Ta nghe nói phụ thân cháu mang minh ra khỏi kinh, cũng thật ít thấy đấy.” Hoắc phu tử nhìn người thân thích xa lạ này, chợt nghĩ ra chủ đề nói chuyện.

Tiêu Trấn Quan lớn tuổi hơn ông ấy một chút, nhưng ông ấy đọc sách nhiều, lại nhìn già hơn, mỗi lần gặp mặt biểu huynh Tiêu gia thì lại muốn mở miệng dạy dỗ đối phương…

Mặc dù ông ấy không đi theo con đường làm quan nhưng đọc sách tinh thông nên đã làm phu tử, dạy học, giáo dục mọi người, không thẹn với gia tộc, cũng xứng đáng với nội tâm của chính mình.

Còn Tiêu Trấn Quan thì sao?

Rõ ràng có võ công tuyệt hảo, thế mà lại dựa vào công tích của tổ tông để sống qua ngày.

Một người hơn bốn mươi tuổi vẫn tầm thường vô vị, không thể hiện được một chút ưu thế nào.

Lần này bệ hạ cố ý dùng ông ấy, ông ấy thế mà lại không làm bệ hạ thất vọng, quả thực giống như mặt trời mọc ở đằng tây…

Phải biết rằng mấy năm trước không phải chưa từng có chuyện như thế này, nhưng ông ấy cứ như rùa đen rụt đầu, tìm mọi cách để tránh né công việc. Không phải là bệ hạ chưa từng cho ông ấy cơ hội, nhưng ông ấy chưa bao giờ trân trọng nó.

“Phụ thân cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, sau này ông ấy sẽ nỗ lực hơn.” Tiêu Vân Chước ngoan ngoãn đáp.

Hoắc phu tử thở dài: “Cũng mong được như vậy! Sức khỏe lão thái thái có tốt không? Lúc trước ta cũng có đến thăm bà ấy một lần, lần đó bà ấy bệnh nghiêm trọng lắm, sau nghe nói đã khỏe rồi, cuối năm ngoái ta cũng có tặng lão thái thái mấy thứ, bà ấy có thích không?”

“Đều tốt ạ.” Tiêu Vân Chước gật đầu.

Mấy ngày tết, người Hoắc gia vốn muốn tới thăm, bái thiếp cũng đã gửi rồi.

Nhưng Khương thị đột nhiên sinh bệnh không ở nhà, Tiêu Văn Dũ cũng đang chuẩn bị thi nên không tiện quấy rầy, chỉ nói là sẽ tới thăm sau.

Hoắc phu tử cau mày nhìn Tiêu Vân Chước, tiểu nha đầu này…cũng quá ít nói rồi, không hề giống như một khuê nữ mà người thô kệch như Tiêu Trấn Quan có thể sinh ra…Mà lại càng không giống với Khương thị, Khương thị kia…nhìn thì đoan trang đấy, nhưng hành vi đôi khi lại thấy kiêu căng ngạo mạn, cũng không phải người tốt gì.

“Tại sao Tam vương gia cứ nhất quyết phải dẫn cháu đi Tống gia?” Hoắc phu tử lại có vẻ nghi ngờ hỏi.

“Thư đồng bên người Tống công tử không rõ tung tích, cháu và Tam vương gia đã hẹn với nhau, cùng nhau tìm cho được chân tướng.” Tiêu Vân Chước hiếm khi cung kính ngoan ngoãn như vậy.

Hoắc gia phu tử này…rất có học thức.

Người như vậy là đáng được tôn trọng.

Hoắc phu tử khẽ kinh ngạc, chỉ là bất đắc dĩ nói:“Mấy tiểu hài tử các cháu thật khó lường, nhưng ở độ tuổi này là thời điểm nghịch ngợm, nếu cứ bị nhốt ở nhà như khúc gỗ thì thật đáng thương. Tuy rằng chơi cũng được, nhưng cũng không thể bỏ bê việc học, mà trong lĩnh vực này thì mấy huynh đệ của cháu vẫn còn rất kém. Cháu là nữ tử nhưng cũng đừng có tin vào mấy chuyện nhảm nhí mà thế nhân đồn thổi, phải về nhà đọc sách nhiều hơn mới đúng…”

“Cháu cũng nghĩ như vậy!” Tiêu Vân Chước trịnh trọng gật đầu: “Các ca ca nhà cháu quả thật còn rất kém, còn kém hơn cả cháu.”

“…” Hoắc phu tử há miệng, lại đột nhiên bị chặn họng.

Ông ấy thậm chí còn nghi ngờ rằng nha đầu này không biết chứ…thế mà nàng lại nói mình giỏi hơn các huynh đệ của mình?

Hoắc phu tử không muốn nói chuyện nữa.

Sau khi xe ngựa lắc lư một lúc liền đến Tống gia, trước khi đến bọn họ đã trình bái thiếp nên vừa đến cửa đã được người đón vào.

Hôm nay Tống gia không định tổ chức yến tiệc, chỉ là bị Tam vương gia quấn lấy không còn cách nào khác, chỉ đành phải đãi khách. Tam vương gia mặc một bộ y phục sang trọng, trên tay cầm quạt xếp, mặt mày hớn hở bước nhanh vào. Nếu hắn không phải là hoàng tử thì nói không chừng người Tống gia đã dùng gậy lớn đánh người ra khỏi cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc