HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Vừa mở cửa, sau khi La Phi Nguyệt nhìn thấy Tiêu Vân Chước, trái tim cũng bình ổn trở lại, xông thẳng đến chỗ Tiêu Vân Chước!

"Ngươi tới rồi! Ta chờ ngươi sốt ruột chết mất!" Hốc mắt La Phi Nguyệt ửng đỏ, nhưng không thấy nước mắt, xem dáng vẻ là tức giận.

"Vừa rồi nha hoàn đã nói rõ với ta." Tiêu Vân Chước nhìn nàng một cái, đã biết La Phi Nguyệt căn bản không có khả năng.g.i.ế.t người, người này... Nhìn qua rất kiên cường, nhưng kỳ thật rất giống như tỷ tỷ nàng ta La Phi Diên, tâm tư cũng không phức tạp, chỉ khác biệt là, La Phi Nguyệt càng hiểu được cách dùng vẻ ngoài cao ngạo, khó mà chung đụng để bảo vệ mình.

La Phi Nguyệt lập tức mời nàng ngồi xuống, đôi tay khẽ run lại còn có thể rót cho nàng một chén trà.

"Từ khi ngươi nói với ta, bảo ta chớ xúc động, ít động khẩu lưỡi, ta đã cố gắng hết sức để quản chính mình, cho dù gặp phải chuyện không vui, cũng cố gắng né tránh, không trêu chọc thị phi, nhưng hôm qua... Thực sự không nhịn được!" La Phi Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: "Quản Trân Nhi nói ta như thế nào cũng được, chỉ là không thể, không thể vũ nhục tỷ tỷ của ta như vậy! Tỷ tỷ của ta đã chết rồi, bây giờ thật vất vả mới được an táng, lại muốn lấy nàng ấy ra làm chủ đề nói chuyện, nếu ta ngồi yên mặc kệ, ta còn là con người sao?"

"Cũng coi như Quản Trân Nhi bị chết rồi! Nếu không về sau ta cũng sẽ nghĩ cách, không để cho nàng sống tốt!" La Phi Nguyệt phát bạo vẫn như cũ không hé răng nửa điểm.

Đối với nàng ta mà nói, Quản Trân Nhi hiện tại chính là kẻ thù của nàng ta!

Nếu đã là kẻ thù, vậy chết thì đã có sao?

Cũng không phải nàng ta.g.i.ế.t.!

Tiêu Vân Chước nhìn nàng tức giận hung dữ, đã biết người này là một chút lý trí cũng bị mất.

Nhưng cũng khó trách, con người có vảy ngược, Quản Trân Nhi ra sức đâm vào tim La Phi Nguyệt như vậy, La Phi Nguyệt không giận mới là lạ.

"Nếu ngươi bảo ta đến giúp ngươi cãi nhau, ta không thể làm được, miệng ta không linh hoạt, không giúp được gì." Tiêu Vân Chước uống trà rồi mới chậm rãi nói ra.

Giọng nói của nàng lạnh lùng, thái độ không nhanh không chậm khiến cho La Phi Nguyệt đã bình tĩnh hơn mấy phần.

"Cũng không phải... Tự mình hạ táng tỷ tỷ, thân thể của mẫu thân ta không phải quá tốt, mọi chuyện không dám để cho bà ấy quá nhọc lòng, bây giờ ta bị nghi ngờ là hung thủ.g.i.ế.t người, nếu như chuyện này bị mẫu thân biết được, chắc chắn bà ấy sẽ lo lắng... Phụ thân công vụ bề bộn, hôm nay đặc biệt bảo đại ca đến xử lý chuyện của ta, có điều đại ca ta chỉ là chày gỗ, dựa vào hắn để rửa sạch oan khuất cho ta chỉ sợ là khó, cho nên ta mới đến xin ngươi..."

"Ngươi đã không.g.i.ế.t. người, vậy cũng nên tin tưởng vào quan phủ mới phải, ta nhìn tướng mạo của ngươi, nhiều nhất chịu chút đau khổ, không đến mức bị oan." Tiêu Vân Chước thành thật nói.

"Không phải ta không tin người của nha môn, chỉ là bọn họ làm việc phải theo điều lệ, phải lần lượt hỏi thăm, tất cả các nơi đều phải khám xét mấy lần, thẩm tra chứng cứ, cho dù cuối cùng có thể trả lại trong sạch cho ta, nhưng ít nhất cũng phải kéo dài mười ngày nửa tháng... Đến lúc đó thì không giấu được mẫu thân của ta nữa rồi." La Phi Nguyệt nói thẳng.

Tiêu Vân Chước cũng hiểu ý nàng ta.

"Ta cũng biết ngươi ra tay có quy củ, bao nhiêu tiền ta cũng nguyện ý." La Phi Nguyệt lại nói.

"Lần này không phải chuyện tiền." Tiêu Vân Chước cười một tiếng: "Vụ án của ngươi, nếu như ta nhúng tay vào, sau này chắc hẳn ta sẽ không được yên bình."

La Phi Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng một chút, sau đó lập tức hiểu.

Quý nữ bị.g.i.ế.t., nếu như Tiêu Vân Chước dựa vào dăm ba câu đã giải quyết được, chuyện này còn có thể không bị bên trên chú ý?

Cho dù Thiên gia mặc kệ chuyện nhỏ này, nhưng những gia đình khác trong Kinh Thành, dĩ nhiên cũng không thể lại dùng ánh mắt tầm thường để đối xử với Tiêu Vân Chước nữa.

"Ngươi nói như này... Cũng phải, thanh danh của nữ tử là quan trọng nhất." La Phi Nguyệt cũng không tiếp tục dây dưa.

Bình luận

Truyện đang đọc