HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Điền quản gia cũng không có hảo cảm với đại tiểu thư mới tới.

Một là chủ nhân của ông ta là phu nhân, tất cả đều sẽ nghe theo phu nhân, thứ hai là bởi vì năm đó chuyện phu nhân ném đại tiểu thư đi... là ông ta một mình ôm lấy mọi việc, nếu như việc này bị đại tiểu thư nhắc đến, vậy thì tất nhiên ông ta sẽ phải nhận sự trừng phạt của lão gia...

Nếu có thể khiến lão gia cảm thấy đại tiểu thư là kẻ nói dối luyên thuyên, ích kỷ tư lợi, bất hiếu với mẫu thân, vậy sau này nếu như đại tiểu thư nhắc đến chuyện kia, lão gia cũng sẽ không tin...

Thậm chí ông ta hi vọng, đại tiểu thư tốt nhất không phải là đi ra ngoài chơi, mà chính là thật sự mãi mãi cũng không về được.

Đương nhiên cũng không hề có ý phái người đi tìm.

Lúc này cảm nhận được sự tức giận của Tiêu Trấn Quan, Điền quản gia vội vàng nhận sai, lập tức ra vẻ gấp gáp, lại gọi rất nhiều gia đinh ra, muốn để tất cả bọn họ đều ra ngoài tìm, để bày tỏ bản thân mình "coi trọng" đại tiểu thư.

"Tạm thời không cần gióng trống khua chiêng đi tìm, bảo bọn họ nghe ngóng cẩn thận, nhìn xem trong khách điếm có tung tích hay không, còn có mấy con đường lớn hẻm nhỏ gần nhà, cũng phải để ý nhiều hơn chút, có lẽ là lạc đường." Tiêu Trấn Quan nhức đầu không thôi.

Nếu như gióng trống khua chiêng đi tìm, chẳng khác nào nói cho toàn Kinh Thành biết, nữ nhi cả đêm không về ngủ.

Như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nữ nhi.

Điền quản gia lập tức đáp lời.

Nhưng ra khỏi cửa, rời khỏi mí mắt của Tiêu Trấn Quan, Điền quản gia lại tìm mấy tâm phúc đi sắp xếp.

Lão gia chú trọng thanh danh của đại tiểu thư, nhưng phu nhân cũng không quan tâm... Hơn nữa phu nhân cũng đã nói rồi, nha đầu ngang ngược này mới trở về, sớm mất đi thanh danh ngược lại có thể loại trừ quan hệ đến Tiêu gia, sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của biểu tiểu thư, hơn nữa, một thiên kim tiểu thư không có danh dự, tốt nhất là được đưa đi xa.

Về phần cơn giận dữ của Tiêu Trấn Quan, Điền quản gia cũng không để ở trong lòng.

Lão gia tức giận mặc dù có chút đáng sợ, nhưng bình thường ông ấy rất ít về nhà, lần này nhiều nhất chỉ ở một hai ngày rồi đi, chuyện trong phủ cuối cùng vẫn do phu nhân làm chủ.

Rất nhanh, người đi tìm Tiêu Vân Chước đã được phái ra ngoài, đêm hôm khuya khoắt, gõ cửa nghe ngóng bốn phía.

Trời vừa sáng, Mạnh gia phu phụ đã trở về Hầu phủ.

Sinh hồn tới gần thân thể, cũng đã được hút tới, mà trên người thằng bé còn mang theo bùa Định Thần mà Tiêu Vân Chước đã chuẩn bị, sinh hồn này sẽ không tiếp tục bay loạn xạ nữa.

Nữ quỷ áo đỏ vẫn luôn ở bên cạnh giương mắt nhìn, mặt quỷ xanh đen nhìn càng thêm dọa người.

Tiểu công tử đã sớm ngủ thiếp đi.

Thỉnh thoảng còn thút thít nhẹ nhàng mấy lần, dường như đang gặp ác mộng.

"Để cho thằng bé ngủ tiếp đi, nghỉ ngơi thật nhiều cũng có chỗ tốt với thân thể, đứa nhỏ này bát tự âm, Mạnh Hầu Gia có thể chọn một miếng ngọc thượng hạng rồi đến Hoàng Thành Tự hoặc là mấy đạo quán lớn, sau khi khai quang thì để cho tiểu công tử mang theo bên người, mặt khác, tốt nhất là sắp xếp bên cạnh tiểu công tử thêm mấy tráng sĩ dũng mãnh, khoẻ mạnh tráng dương, đợi sau khi thân thể khoẻ mạnh, tập võ đọc sách nhiều hơn thì sẽ không sợ tất cả tà ma... Mạnh Hầu Gia nếu có thì giờ rảnh rỗi thì cũng có thể ở bên làm bạn nhiều hơn." Tiêu Vân Chước còn nói thêm.

Mạnh Hầu Gia cũng đã đi một đường rồi, cổ họng gọi cũng sắp khô rồi, so sánh với sự vất vả trên đường, bây giờ Tiêu Vân Chước nói những thứ này... đối với ông ta mà nói ngược lại đơn giản hơn.

Tiêu Vân Chước cũng không phải là vì giúp Mạnh phu nhân tranh thủ tình cảm mới nói như vậy.

Mạnh tiểu công tử này bát tự vốn dĩ đã yếu, nếu như phụ mẫu đều có thể ở bên cạnh che chở, đối với thể xác tinh thần của nó đều có chỗ tốt.

Phụ mẫu là sức mạnh để cho con cái dựa vào, nếu muốn con cái có tinh thần can đảm, người làm phụ thân nhất định phải có thành tựu.

Mạnh Vịnh Tư và Mạnh Bình Tĩnh là khách của nàng, nếu như đã nhận tiền thì nhất định phải làm mọi chuyện hoàn mỹ không có khuyết điểm mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc