HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

“Sống cùng viện tử với con thì có hơi chật thật, vậy thì ở tiểu viện bên cạnh viện tử của con đi, nếu sau này con có thời gian rảnh học cầm với nàng ấy thì cũng thuận tiện.” Tiêu Vân Chước suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là phụ thân sắp xếp tốt hơn.

Nàng chỉ sợ gây thêm phiền phức cho nhà mình nên ngay từ đầu không muốn chiếm một viện tử.

Tiêu Trấn Quan cảm thấy mình không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng.

Chước nhi muốn học đàn với Oanh cầm sư a! Chứng minh rằng nàng có thiên phú, đây chính là một chuyện cực kỳ tốt!

Bổn triều mới thành lập chưa đến một trăm năm, bá tánh mới thoát khỏi tuyệt cảnh g.i.ế.t. chóc, vì giảm bớt lệ khí dân gian, rất cần phải thiết lập một bầu không khí an bình, cho nên triều đình vô cùng tôn kính các “đại sư”, phàm là người có bản lĩnh và kỹ năng nhất định sẽ được người khác tôn trọng!

“Tốt lắm, Chước nhi, con phải học tập với đại sư thật tốt đấy! Đúng rồi, Oanh cầm sư ở đâu rồi, lát nữa mời tổ mẫu con đến đây, chúng ta cùng tự mình nghênh đón mới phải.” Giọng nói Tiêu Trấn Quan cũng cao hơn mấy phần.

“Không cần đâu, con đã bảo Tùng Thúy đưa người về viện tử của con nghỉ ngơi rồi, nàng ấy là người thích sống trong nhà, quá nhiệt tình ngược lại cũng không tốt, để lát nữa con sẽ mang nàng ấy đến gặp tổ mẫu.” Tiêu Vân Chước cũng nói ngay.

Tiêu Trấn Quan không thể ngồi yên được.

Ông ấy không thể hiểu được cầm khúc, nhưng cũng chính bởi nguyên nhân như thế mà mới cảm thấy năng lực này rất lợi hại.

Càng làm cho ông ấy vui mừng hơn chính là tương lai của nữ nhi phảng phất như rộng mở rõ ràng trong nháy mắt, thực sự là niềm vui ngoài ý muốn!

“Còn có chuyện thứ hai nữa, lúc trước Lục biểu thúc Hoắc gia đã đồng ý với con, cho phép con thường xuyên đến nha môn. Ngày mai con sẽ đến đó, phụ thân có gì muốn nói không?” Tiêu Vân Chước giờ phút này rất ngoan ngoãn.

Phụ thân đối xử với nàng không tồi, thậm chị còn bởi vì nàng mà thay đổi một quản gia rất biết nghe lời nàng.

Vì vậy nàng không muốn làm cho quản gia thêm phiền phức, để tránh sau khi nàng đi tới Hoắc gia, phụ thân lại sốt ruột hoảng hốt phái người đi tìm, lãng phí thời gian và sức lực.

Nụ cười trên mặt Tiêu Trấn Quan cứng đờ, không kịp thu lại.

“Tại sao phải tới nha môn?” Tiêu Trấn Quan thật sự khó hiểu.

Đó là nơi mà người bình thường e sợ, tránh còn không kịp, còn thường xuyên đến đó…không tốt chút nào…

“Đêm qua con vô tình phát giải được vụ án La đại cô nương chết oan uổng, tuy đã tìm được thi cốt nhưng hung thủ không hề tỏ ra hối hận. Con đã nhận tiền của La gia thì phải thay cho La gia đại cô nương dạy bảo hung thủ một phen, cho nên buổi trưa ngày mai khi dương khí chính thịnh thì con muốn vào nhà lao một chuyến.” Tiêu Vân Chước vô cùng khách khí thông báo.

Sở dĩ phải chờ tới buổi trưa ngày mai mới đi là bởi vì nhà lao không phải là chỗ tốt, âm khí nặng nề, sẽ bởi vì thể chất của nàng mà xảy ra bạo động, cho nên hôm nay nàng phải chuẩn bị một ít đồ hộ thân để ngày mai tránh hút vào thêm nhiều âm khí.

“…” Đầu óc Tiêu Trấn Quan choáng váng, hoàn toàn không hiểu gì.

“Hay là để ta bảo Lục biểu thúc của con lén xuống tay đánh cho tên hung thủ kia một trận…” Tiêu Trấn Quan cảm thấy làm như vậy cũng không phải không được.

Đắc tội La gia, hung thủ kia rất có thể sẽ bị lăng trì, kỳ thật cũng không cần nữ nhi ông ấy tới dạy cho một trận?

“Người nọ xuất thân binh nghiệp, không sợ sống chết, cho dù có đau đớn đến đâu thì đối với hung thủ kia chẳng qua cũng chỉ là chết thôi, căn bản không có cách nào làm hắn cảm nhận được nỗi đau mà La đại cô nương phải chịu đựng. Hơn nữa, La đại cô nương không có cách nào tự mình động thủ cho hả giận nên nếu không phải con ra mặt thì không được.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc trả lời, sau khi nói xong lại nói thêm: “Nếu phụ thân không có ý kiến gì khác, vậy con sẽ trở về viện tử của mình để vẽ bùa, nữ nhi xin phép cáo lui.”

Tiêu Vân Chước nói xong liền bước đi, tâm tình cũng thực sự không tồi.

“Con…” Tiêu Trấn Quan nhìn bóng dáng nữ nhi rời đi, chỉ cảm thấy có một đống lời nghẹn lại trong bụng, không thể hỏi được rõ ràng.

Hài tử này…là lần thứ mấy đụng tới vụ án rồi?!

Lần trước ra cửa đụng phải tên điên Ngô Tam kia, suýt nữa đánh chết nàng, sao nàng lại có thể quên nhanh như vậy? Mà án tử kia đến bây giờ còn chưa kết thúc, không ngờ lại nhảy ra một vụ mới…

Duyên phận giữa nàng và nha môn có phải là quá sâu rồi không?

Bình luận

Truyện đang đọc