HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Vân Chước vừa mở miệng, La Phi Nguyệt liền không hiểu.

Ánh mắt Tiêu Vân Chước nhìn về phía hướng Tây Nam: “Với thân phận của La cô nương muốn điều động hộ vệ của sơn trang này không khó phải không?”

“Đương nhiên.” La Phi Nguyệt không hiểu, nhưng nhìn bộ dáng trấn định của Tiêu Vân Chước, trong lòng có chút khẩn trương: “Tiêu cô nương, ngươi đợi một lát.”

La Phi Nguyệt không biết quyết định của mình có đúng hay không, nhưng quả thật Tiêu Vân Chước không cần thiết phải lừa nàng.

La Phi Nguyệt lập tức bảo nha hoàn đi tới phụ cận gọi người.

Các nàng hiện tại đang ở tiền viện, mà vị Sầm công tử đang ở cách đó không xa, nghe thấy tiếng gọi của La Phi Nguyệt, một lúc sau Sầm Trạm cùng với một số người cũng đi tới.

Tiêu Vân Chước nhìn thoáng qua tướng mạo Sầm công tử.

Mệnh phạm cô thần, tướng mạo cả đời vô thê.

Hắn quả thực là một người cố chấp, thiếu niên một khi đã động tâm thì tình cảm ban đầu đó cả đời không hề thay đổi, loại quyết tâm này không phải mỗi người đều có thể có. Hơn nữa người này quan lộc cực vượng, nếu ra làm quan, tất nhiên sẽ quân thần tương đắc, quan vận hanh thông. Nhưng phần si tình này, mệnh số gắn liền với La Phi Diên, dưới sự ảnh hưởng của nó, mất đi trái tim và linh hồn đồng nghĩa với việc mất đi hứng thú với tiền đồ quyền vị, cho nên con đường tương lai cũng bị thay đổi.

Sầm công tử vừa xuất hiện, ánh mắt liền nhìn về phía đèn lồng trong tay Tiêu Vân Chước.

Nhưng cũng chỉ là giật mình, sau đó yên lặng quay đầu, nhìn La Phi Nguyệt nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

La Phi Nguyệt không dám giải thích, chỉ cắn răng nói: “Tỷ phu, ta muốn mượn hộ vệ sơn trang dùng một chút, nhưng lại không tiện ra mặt, đành phải làm phiền huynh.”

“Được.” Sầm công tử không nhiều lời.

“Tiêu cô nương, muốn đi nơi nào, chúng ta đi theo ngươi.” Trái tim La Phi Nguyệt gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiêu Vân Chước bước ra, đi về phía Tây Nam, ở phía đó chính là dãy nhà của thợ thủ công trong sơn trang.

Sơn trang này vô chủ, quan phủ lợi dụng sơn trang này để thu chút tiền bạc, cho nên trong sơn trang có rất nhiều thợ thủ công, có người phụ trách tu sửa nhà cửa mương nước, có người phụ trách chăm sóc hoa cỏ cây cối các loại…

Sau khi Tiêu Vân Chước xác định được vị trí, nàng lại lấy ra một lá bùa.

Bùa được thắp sáng, La Phi Diên bám vào đèn lồng, lập tức bay về phía Tây Nam. Lá bùa cũng bay lơ lửng trong không trung một lúc rồi cháy thành tro bụi.

Vị trí và phương hướng mà Tiêu Vân Chước thu được cũng chính xác hơn.

Lúc này, những người khác cũng không dám nhiều lời, bởi vì ai cũng đều biết, La Phi Diên chính là mạng sống của Sầm công tử. La Phi Diên mất đi, Sầm công tử từ đó đến nay thất hồn lạc phách. Nếu lúc này hắn biết chuyện các nàng đang tìm thi cố của La đại cô nương thì người đầu tiên phát điên chắc chắn là Sầm Trạm…

Toàn bộ sơn trang đều được bao phủ trong ánh sáng yếu ớt của đèn lồng, mọi người một đường cùng đi, không ai ngăn cản.

Rất nhanh, Tiêu Vân Chước đã dừng lại trước một khoảng sân.

“Ở chỗ này sao? Tiêu cô nương, ngươi thật sự cho rằng mình tính không sai sao? Nếu lát nữa mọi chuyện bại lộ, cho dù ta có tha thứ cho người thì…tỷ phu của ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Giọng La Phi Nguyệt nhỏ hơn nhiều, lo lắng nói, ánh mắt nhìn khoảng sân nhỏ kia, trong lòng lại sinh ra cảm giác khủng hoảng không dám bước vào.

Sầm công tử cũng dẫn quản sự sơn trang tới đây.

Quản sự kia không rõ nguyên do, sau khi đi tới nơi này chỉ nói: “Người sống trong này chính là thợ làm đèn lồng của sơn trang, toàn bộ đèn lồng trong sơn trang này đều do hắn và lão nương hắn cùng nhau làm. Thợ làm đèn này rất xấu xí, chỉ sợ các quý nhân thấy sẽ sợ hãi…”

Bình luận

Truyện đang đọc