HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Nếu Tiêu Vân Chước muốn mua cửa hàng, vẫn có rất nhiều lựa chọn, thậm chí Tiêu gia cũng có chút sản nghiệp, ở kinh thành cũng có mấy cửa hàng đang cho bên ngoài thuê, muốn thu hồi cũng không khó.

Chỉ là Tề Hoan Lâu này, mặc dù vị trí không quá tốt, nhưng thiện đường ở trong này, lại hợp ý nàng.

Lương lão đầu không chỉ không cảm thấy bán tài sản này đi không tốt, thậm chí còn có hơi sốt ruột, hận không thể lập tức bảo nhi tử bán thiện đường này đi.

Thứ này ở trong tay con trai ông ấy, đó chính là công cụ cho nó tạo nghiệt.

Cho nên Lương lão đầu suy nghĩ một chút, lại bay trở về, nhìn thấy nhi tử còn đang gọi cha, ông ấy trực tiếp nói: "Tên phá của, ngươi nghe kỹ cho ta, cái cửa hàng này của ngươi, lập tức bán cho ta! Cứ bán cho vị quý nhân mà ban ngày ngươi gặp kia, không được phép bán cho người ngoài, biết chưa?"

Chỉ là Lương lão đầu vừa dứt lời, hàng xóm xung quanh đã đi ra không ít.

Có mấy người quen vây quanh bên cạnh Lương chưởng quỹ, không ngừng vỗ hắn ta, gọi tên hắn ta.

"Cha! Cha..."

Lương chưởng quỹ kêu lên vài tiếng, đột nhiên, mở hai mắt ra.

Hắn ta thở hổn hển, đập vào mắt là hàng xóm xung quanh, vội vàng sờ lên đầu, phát hiện đầu đầy mồ hôi lạnh.

"Tiểu Lương chưởng quỹ, ngươi gặp ác mộng à? Mơ thấy gì mà bị doạ sợ thế? Ta thấy ngươi cứ kêu gọi loạn xạ ở trên đường, cứ gọi cha... Sao thế, mơ thấy Lương Thiện Nhân hả?" Hàng xóm quan tâm hỏi.

"..." Lương chưởng quỹ nghĩ mà sợ, chột dạ nhìn xung quanh một chút.

Vừa rồi ở trong mơ, hắn ta cảm nhận được cha đánh hắn ta không ngừng, mùi vị đó vô cùng chân thật, là đau.

Hắn ta sờ lên người, còn có đầu, nhưng lúc xông ra ngoài bị té, có không ít chỗ đều đã rách da, toàn thân đều có cảm giác đau.

"Là mơ thấy cha ta..." Lão già kia đuổi theo hắn ta, quá doạ người rồi.

May mà là mơ!

"Đều nói nha môn không phải nơi sạch sẽ, hôm nay ngươi đi đến đó, lúc trở về cũng không xua đuổi xúi quẩy, thảo nào mơ thấy ác mộng, sáng sớm ngày mai, mọi người làm cho ngươi một chậu than hơ một chút là không có chuyện gì." Hàng xóm lại an ủi.

Bởi vì liên quan đến Lương Thiện Nhân, hàng xóm đối xử với Lương chưởng quỹ cũng không tệ lắm.

Lương chưởng quỹ chỉ cảm thấy lời cha hắn ta nói không ngừng nổi lên trong đầu, cũng không chắc chắn được là bản thân nằm mơ hay là... cha hắn ta thật sự đến nhờ giấc mộng rồi...

Hắn ta cũng không dám ngủ nữa.

Cảm ơn hàng xóm xong, lúc này Lương chưởng quỹ mới về Tề Hoan Đường.

Mà lúc này, Tiêu Văn Yến cũng nhìn đến ngây người.

Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Đại tỷ vừa mới nói muốn để Lương chưởng quỹ này cảm nhận một chút tư vị bị tổ tiên đánh, kết quả một khắc sau cậu đã được tận mắt chứng kiến?

Vừa rồi Lương chưởng quỹ nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ loạn xạ, dáng vẻ đó vừa đáng thương lại vừa chân thực.

Trong cái đầu nhỏ của cậu, chứa đầy nghi vấn.

Bởi vì thân thể không tiện xê dịch, cũng không thể ra khỏi cửa hỏi Tiêu Vân Chước một chút cho rõ ràng...

Mãi cho đến sáng hôm sau, Tiêu Vân Chước đến phòng của cậu, cậu mới nghi ngờ hỏi: "Đại tỷ, hôm qua... dáng vẻ của Lương chưởng quỹ, ngươi thấy không? Hắn ta thật sự nằm mơ thấy cha hắn ta à, ngươi nói xem có khéo hay không?"

"Há, thiện đường này dù sao cũng là cha hắn ta tự tay dựng lên, dĩ nhiên phải hỏi ý kiến của ông ấy một chút, cho nên ta đã đặc biệt gọi người lên đây." Tiêu Vân Chước tiến lên rót cho Tiêu Văn Yến một chén trà: "Nếu ngươi cũng đã nhìn thấy, cũng nên có cảm tưởng gì đó chứ?"

"???" Ánh mắt cậu đờ đẫn lại mê man: "Không phải... Đại tỷ, mặc dù nó ứng đối với lời đại tỷ nói, nhưng ta suy nghĩ cả đêm, cảm thấy... Cảm thấy trên đời này không có chuyện thần kỳ như vậy! Giống như những người hàng xóm kia nói, hôm qua Lương chưởng quỹ lo lắng hãi hùng, chắc chắn ngủ không ngon, hắn ta chột dạ, cho nên mới mơ thấy cha hắn ta, hoặc là vốn dĩ hắn ta có thói quen nằm mơ, vừa lúc bị ngươi biết..."

Bình luận

Truyện đang đọc