HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Việt hơi ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên đánh giá ngân phiếu, quan sát phản ứng của Tiêu Vân Chước khi nhận được tiền.

“Muội thật có bản lĩnh đấy, phạm sai lầm, thế mà phụ thân lại sợ sai lầm không đủ lớn nên đưa tiền bạc tới cho muội.”

Tiêu Vân Chước nhìn ngân phiếu cũng ngẩn ngơ.

Là bởi vì trước đó nàng nói mình muốn ra ngoài kiếm tiền, cho nên…phụ thân nàng muốn dùng tiền bạc trói chân nàng sao?

Một xấp ngân phiếu này đều là loại giá trị nhỏ, nhưng cộng lại có tới bảy trăm tám trăm lượng!

Số tiền hơi lớn, chẳng lẽ phụ thân không chỉ muốn nàng đừng chạy ra ngoài mất mặt mà còn muốn dùng số ngân phiếu này để bịt miệng nàng? Để nàng đừng có nói xấu về mẫu thân nữa?

Tiêu Vân Chước nhìn Tiêu Văn Việt, rồi lại nhìn ngân phiếu.

Sau đó không chút do dự cất đồ vào trong lòng: “Huynh nhớ thay ta cảm ơn phụ thân, lòng tốt này ta xin nhận. Ta bảo đảm, ở trong mắt huynh và đại ca, mẫu thân vẫn là mẫu thân tốt như trước.”

Phụ thân vẫn là người hiểu chuyện, biết dùng tiền để bịt miệng, so sánh ra thì mẫu thân của nàng trì độn hơn nhiều, nếu như lúc nàng mới vừa về đến nhà, đưa cho nàng thêm một chút tiền bạc tài vật, thái độ cũng có chừng mực hơn một chút, nói không chừng nàng sẽ không gây chuyện thì sao? Aizz.

“…” Tiêu Văn Việt trừng mắt nhìn nàng, đang nói bậy nói bạ gì đấy?

Tiêu Văn Việt tới cũng tới rồi, cũng không muốn quay người rời đi ngay.

Bước chân hắn cứng đờ, thân hình lại giả vờ thả lỏng, ngồi xuống trong viện của Tiêu Vân Chước. Cây mai trên đỉnh đầu đã không còn sót lại mấy bông hoa, khiến cho viện tử này càng thêm hoang vắng.

Mà khi hắn vừa ngồi xuống, nữ quỷ được Tiêu Vân Chước nuôi dưỡng vài ngày bay lơ lửng về phía Tiêu Văn Việt.

Toàn bóng quỷ tới gần, bàn tay đã sờ lên mặt nhị ca. Nữ quỷ hung hãn giờ phút này lại dịu dàng đến kỳ lạ, bay hết vòng này đến vòng khác xung quanh nhị ca, lúc thì vuốt tóc hắn, lúc thì chạm vào vai hắn, trên gương mặt đáng sợ kia dường như hiện ra tình mẫu tử mãnh liệt, một tấc không rời.

Thân thể nhị ca suy nhược, dương khí không mạnh, cho nên nữ quỷ này mới có thể đụng vào.

“Cút ra xa một chút!” Tiêu Vân Chước cố gắng nhẫn nhịn nhưng lại không thể nhịn nổi nữa, đành thấp giọng nói.

Hồng y nữ quỷ mấy ngày nay bị nàng bắt nghe niệm kinh, đã tỉnh táo lại rất nhiều, lúc này nghe vậy, thân thể cứng đờ, hơi lùi về phía sau nhưng nhìn bộ dáng Tiêu Văn Việt, vẫn có chút luyến tiếc không nỡ rời đi.

Sắc mặt Tiêu Văn Việt tối sầm, ánh mắt âm trầm lại lạnh lùng: “Cũng nóng đấy, nhưng không nghĩ rằng tính tình nóng nảy này của muội cũng sẽ gây họa cho chính mình, muội có biết Mạnh Bình Chương là loại người thế nào không? Là một tên hỗn đãn, nếu hắn nói muốn cầu hôn thì sẽ thực sự dám đến. Chỉ cần phụ thân vừa đi, muội nói hôn sự này có thể thành hay không?”

“Phụ thân xin nghỉ phép dài hạn rồi.” Tiêu Vân Chước lẳng lặng nói.

Tiêu Văn Việt giật mình.

Nghỉ dài hạn? Rõ ràng phụ thân hận không thể quanh năm suốt tháng đều ăn vạ ở quân doanh, sao có thể cáo nghỉ dài hạn cho được?

Chỉ sợ cuộc sống của hắn sẽ không còn được bình yên nữa.

“Muội đừng tưởng rằng có phụ thân làm chủ thay muội rồi thì mọi chuyện sẽ ổn, muội vẫn nên kiềm chế bản thân một chút, chuyện của Mạnh gia, muội ít quản đi.” Tiêu Văn Việt nói thêm.

Chuyện của Mạnh gia không chỉ là chuyện của Mạnh tiểu công tử.

Mạnh Hầu gia kia nhìn bề ngoài có vẻ mềm yếu nhưng thực ra cũng là người ích kỷ.

Tiêu Vân Chước cầm một cành cây, vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất, vẽ ra những hoa văn phức tạp mà bí ẩn, vừa luyện tập thủ tháp của mình vừa nói: “Chuyện của ta, nhị ca cũng bớt quản đi, nhất là chuyện hôn sự.”

Tiêu Văn Việt nắm chặt tay, đột nhiên đứng dậy.

Quả nhiên, chẳng thà tin tưởng người ngoài chứ không tin tưởng hắn.

Thậm chí, cho dù nàng có thứ gọi là linh đan diệu dược thì cũng chỉ nghĩ đến người ngoài hoàn toàn không có quan hệ gì với mình, hoàn toàn không nghĩ tới huynh trưởng của mình cũng không khỏe mạnh.

“Ta nói sai rồi, Mạnh Bình Chương không phải là người tốt, nhưng hắn cũng là thứ trưởng tử Hầu phủ. Nếu không phải cố ý chọc giận ta thì với cái thân phận này của muội, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn lần thứ hai đâu.” Tiêu Văn Việt châm chọc một tiếng, phất tay áo rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc