HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Khâu mẫu vội vàng thu cánh tay lại, sau đó lại ngạc nhiên nhìn nhi tử một lần.

"Tiêu gia? Người nhà kia thanh cao, mặc dù không có tước vị, nhưng xưa nay cũng không lui tới với nhà chúng ta, không thù không oán, vì sao nàng đánh con!?" Khâu mẫu rất không hiểu.

Tiêu gia này là lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa béo, vẫn có chút khác biệt với Khâu gia bọn họ.

Tổ phụ Khâu gia xuất thân Tiến Sĩ, làm quan viên mấy chục năm bên ngoài, trước khi thối lui mấy năm mới được triệu hồi về Kinh Thành, chỉ làm mấy năm chức vị quan trọng, những năm này làm quan không có công cũng không có sai lầm, Khâu phụ là trưởng tử, càng kém hơn, lúc Khâu phụ thi đỗ tiến sĩ tuổi tác đã không còn nhỏ, bây giờ cũng chỉ là tiểu quan không có nhiều tiền đồ thăng tiến.

Nhưng Khâu Hoài Chí vẫn còn một tiểu thúc, đó là người thông minh, bây giờ đang làm tri phủ ở bên ngoài, tiền đồ so với đám đồng lứa mạnh hơn một chút.

Bây giờ, Khâu Hoài Chí vô cùng có chí khí, dáng vẻ hiền lành cũng bởi vì tức giận mà trở nên có chút dữ tợn: "Đều là nữ tử này ở trước mặt Ngọc Nhi nói hươu nói vượn, cho nên Ngọc Nhi mới từ hôn với con! Mẫu thân, con không còn Ngọc Nhi, về sau phải làm sao bây giờ!?"

"Vì sao nàng lại đánh con? Con có làm chuyện gì không đúng không?" Khâu tổ mẫu vội vàng hỏi.

"Chí Nhi đàng hoàng, những năm này lui tới không ít với nha đầu của Tề gia kia, nhưng từ trước tới giờ không vượt qua Lôi Trì, làm sao có thể làm gì với nha đầu Tiêu gia kia chứ?" Khâu mẫu vội vàng phản bác.

Khâu phụ bên cạnh cũng đồng ý.

Khâu tổ mẫu thấy vậy, tức giận đến mức đau đến tâm can.

Cô nương đang yên đang lành, nếu không có duyên cớ gì, sẽ động thủ đánh người sao?!

"Con nhất thời tức giận, nên đã đi tìm Tiêu cô nương lý luận, ngôn ngữ chỉ là có chút không khách khí mà thôi, lại không nghĩ rằng vậy mà nàng bảo nha hoàn động thủ, từng quyền đến thịt, đánh con... Bây giờ cả người con đều đau..."

"Nàng sao có thể phách lối như vậy!" Khâu mẫu tức giận vô cùng: "Tiêu gia nhà nàng lúc trước là phủ Quốc Công, hiện tại cũng không phải! Dựa vào cái gì mà không coi ai ra gì! Việc này, mẫu thân nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con!"

"Vốn dĩ là nó đắc tội người ta..." Khâu tổ mẫu cố ý ngăn cản.

Nhưng Khâu phụ cũng không nghe, miệng thảo luận nói: "Theo lý thuyết, Tiêu gia này mặc dù không có tước vị, nhưng vốn liếng cũng không ít, không chừng Tề gia cũng không sánh nổi... Nhi tử, nữ tử này khổ tâm nói xấu mối duyên của con, không phải là lúc trước đã từng gặp con? Hôn sự giữa con và Tề gia đã không còn, nếu như đổi thành Tiêu gia... Cũng không phải không được..."

"Cha! Tiêu cô nương chính là mẫu dạ xoa! Lại lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, một chút quy củ cũng không có, cưới cô nương như này trở về chẳng phải là tai họa à?" Khâu Hoài Chí cũng không đồng ý.

"Con biết cái gì!" Khâu phụ lập tức răn dạy: "Nữ tử trước khi lấy chồng đều mạnh mẽ, nếu thật sự vào cửa làm thê tử của con, hạnh phúc cả đời cũng bị buộc lại trên người con, tất nhiên sẽ dịu dàng, hơn nữa, con không thể xem thường Tiêu gia, nghe nói Tiêu gia lão thái thái thân thể vô cùng tốt, lão thái thái xuất thân Hoắc gia, vô cùng ghê gớm, còn có đại huynh của Tiêu cô nương... Phụ thân nàng Tiêu Trấn Quan... Khi còn bé suýt nữa đã trở thành thư đồng của bệ hạ..."

"Bởi vì Tiêu Trấn Quan có phụ thân là kẻ hỗn trướng, bị Tiên Hoàng chán ghét vứt bỏ, thế nên Tiêu gia mới bị lạnh nhạt, nhưng mặc dù là như thế, khi còn bé Tiêu Trấn Quan đã từng cùng đùa nghịch với bệ hạ, có mấy phần tình nghĩa, cả đời này chỉ cần không phạm sai lầm lớn, Kinh Thành này đều sẽ có một chỗ của ông ấy..."

"Hơn nữa, Tiêu Trấn Quan còn có nhi tử, đứa nhỏ đó văn võ song toàn, bây giờ còn mấy ngày nữa sẽ đi thi, nghe nói tài học của hắn không tệ, chuyện tổ tông Tiêu gia hư hỏng đã sớm đi qua, một khi con trai của Tiêu Trấn Quan xuất hiện trước mắt bệ hạ, con nói bệ hạ sẽ không trọng dụng sao?"

Khâu phụ vô cùng nghiêm túc phân tích.

Càng nghĩ càng thấy Tiêu gia không tệ!

Bình luận

Truyện đang đọc