HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiếng khóc bất ngờ khiến cho Tiêu Vân Chước và Mạnh Vịnh Tư giật nảy mình.

Vẻ mặt Mạnh Vịnh Tư đồng tình nhìn Tề Ngọc Nhi, cũng có chút tiếc hận: “Ta biết ngươi có tình cảm sâu đậm với Khâu ca ca của ngươi, nhưng nếu Tiêu cô nương đã nói hắn không được thì chắc chắn là hắn có vấn đề, đau dài không bằng đau ngắn…”

“Chuyện này cũng không phải là không thể giải được.” Tiêu Vân Chước nhìn nàng ấy rồi nói.

Tề Ngọc Nhi ngập ngừng: “Giải như thế nào? Tiêu Vân Chước…Không, Tiêu gia tỷ tỷ, ngươi nói cho ta biết đi…”

Tề Ngọc Nhi và Tiêu Vân Chước có tuổi tác tương đương, có lẽ nàng ta còn lớn hơn mấy tháng, nhưng lúc này nàng ta cũng không quản được nhiều như thế, nhìn Tiêu Vân Chước giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, vẻ khổ sở trong mắt thật sự đáng thương.

“Tình cảm của ngươi và thanh mai trúc mã của ngươi có lẽ không tệ, nếu không muốn cắt đứt mối nhân duyên này thì cũng có thể nhắm mắt chịu đựng, ta thấy tướng mạo của ngươi không tồi, cũng có thể mơ màng hồ đồ cả đời cũng được.” Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật.

Nam tử trên đời này, tam thê tứ thiếp cũng không ít.

Nhất là trong mấy gia đình quyền quý này cũng hiếm khi không có thiếp thất, cho nên nếu thật sự Tề Ngọc Nhi cảm thấy luyến tiếc thì cũng có thể cứ bước đi theo con đường này, chỉ là để duy trì hòa thuận thôi, nhưng cảm giác ấm ức trong lòng lại không thể thật sự giải quyết, chỉ xem nàng ấy có tình nguyện cam chịu không thôi.

Nếu đổi lại là nàng…

Tiêu Vân Chước cảm thấy, đồ của nàng, cho dù là người hay là đồ vật đều không thể chịu được khi bị người khác làm bẩn, nếu bị chạm vào thì đương nhiên nàng không muốn nữa.

Chỉ tiếc, thế nhân đối với nữ tử quá mức hà khắc. Nếu thành thân sinh con thì phần lớn đều phải tuân thủ lễ giáo, niềm vui và hạnh phúc cả đời này đều phải phụ thuộc người khác, chỉ nghĩ thôi đã thấy tức giận rồi.

Tiêu Vân Chước cau mày.

Tề Ngọc Nhi ngơ ngác suy nghĩ một lúc…

Nàng và vị hôn phu đã quen biết nhiều năm, tin tưởng hắn đến mức cực điểm, chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với mình! Cũng như Tiêu Vân Chước đã nói, nếu như nàng đã biết nội tình mà vẫn chấp nhận gả qua đó, phụ mẫu Khâu gia và cả Khâu ca ca đều sẽ bởi vì xấu hổ với nàng mà đối xử với nàng tốt hơn gấp bội, chỉ là…

Nàng cảm thấy ghê tởm, chán ghét, tưởng tượng đến người mà mình tin tưởng nhất lại lừa dối mình, nàng thậm chí còn muốn nôn ra…

Sắc mặt Tề Ngọc Nhi khó coi như thể bị bệnh nặng.

Sau khi giãy dụa một lúc, Tề Ngọc Nhi cắn răng nói: “Ta tình nguyện gả cho một người xa lạ, đến một địa phương xa xôi sinh sống chứ không muốn gặp lại hắn! Ta cũng không phải người hay ghen tị, nếu sau khi thành thân hắn muốn nạp thiếp thì ta sẽ không ngăn cản, còn sẽ tự mình sắp xếp cho hắn nữa. Nhưng hôm nay chúng ta chưa thành thân mà hắn đã có hài tử, vậy ta là ai? Với gia thế của ta, gả cho ai mà không thể hòa thuận cả đời, vì sao ta phải để bản thân chịu ấm ức như vậy!”

Nam nhi thế gia bình thường cho dù trước khi thành thân mà có thông phòng thiếp thất thì cũng tuyệt đối không dám có hài tử!

Còn hắn không chỉ có hài tử mà còn cố tình giấu diếm, đây là muốn sau khi nàng gả qua đó lại bởi vì gia đình hắn mà bị người khác chê cười sao?

Tính toán như vậy, sao nàng ta có thể nhẫn nhịn được!

Huống chi, sở dĩ người trong nhà nàng cảm thấy Khâu gia tốt chỉ là bởi vì nhìn Khâu ca ca có vẻ thành thật, nếu như toàn bộ vẻ thành thật này đều là giả tạo thì…

Mọi chuyện từ trước đến nay cũng không còn là sự thật nữa!

Mạnh Vịnh Tư vỗ lưng nàng ta nói: “Ngươi nghĩ được như vậy là tốt! Khâu gia vốn cũng không phải gia đình tốt, ngươi vốn chính là gả thấp rồi, nếu như phải chịu ấm ức nữa thì quả thật không thể nào nói nổi.”

Tề Ngọc Nhi đều hiểu, chỉ là trong lòng khó chịu.

Nhưng ở trước mặt Tiêu Vân Chước, nàng cũng cảm thấy khóc sướt mướt vô cùng mất mặt, cho nên sau khi cảm xúc dâng trào, nàng lại cố hết sức để kìm nén.

Vẻ mặt vừa khóc vừa cười, nhìn quả thật khá buồn cười.

Bình luận

Truyện đang đọc