HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Việt chưa bao giờ có cảm giác lo lắng như vậy.

Hắn cầu kiến Lục Tướng quân đã được không ít thời gian, nhưng vẫn luôn không có trả lời, hai ngày trước, hắn thậm chí còn ngồi chờ ở An Phường nơi mà Lục Tướng quân thường đi qua, nhưng bị cấp dưới bên cạnh Lục Tướng quân ngăn ở bên ngoài, căn bản không tới gần được.

Hay là hắn chưa đủ dụng tâm.

Hắn không hy vọng đợi đến lúc muội muội gây ra hoạ lớn ngập trời, bản thân mình chỉ có thể trơ mắt nhìn, cho nên... Bất luận là dùng biện pháp gì, hắn đều muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đạt được mục đích!

Giờ khắc này, hắn không nói gì, đối với những chuyện mà Tiêu Vân Chước làm ra kia, mặc dù có chút ngoài dự liệu, lại không cảm thấy có vấn đề gì.

Chỉ là vài chuyện khiến muội muội không vừa mắt mà thôi, Tống gia cũng được, Quản gia cũng được, người sai đều là chính bọn họ.

Về phần những lời đồn bên ngoài kia...

Tiêu Văn Việt nhìn kỹ Tiêu Vân Chước một chút.

Gương mặt này của muội muội hắn vui vẻ, không giống mẹ cũng không giống cha, chỗ nào liên quan đến xấu xí đáng sợ chứ?

Tiêu Văn Việt thu hồi ánh mắt, trong thái độ hờ hững bốc lên mấy phần lạnh lẽo, hắn cái gì cũng không để ý, bây giờ, cảm thấy quan trọng, cũng chỉ có một người muội muội mà thôi.

"Tổ mẫu, ta cũng biết người lo lắng vì chuyện của ta, chỉ là thanh danh bởi lời người khác, nếu vì mấy câu của người khác mà phải đòi chết đòi sống hao tâm tổn trí phí sức, vậy thì cuộc sống quá cực khổ, bây giờ chuyện bên ngoài trong lòng con nắm chắc, càng không cần quá mức quan tâm." Lúc này, Tiêu Vân Chước nghênh đón ánh mắt quan tâm của lão thái thái, lại nói.

Nàng cũng đã ở cùng lão thái thái lâu như vậy, cũng không phải một chút ánh mắt cũng nhìn không hiểu.

Lão thái thái hơi nhíu mày: "Có lẽ là ta lớn tuổi rồi, những thứ mà tiểu nha đầu như con suy nghĩ ta cứ không theo kịp..."

Những năm này bà ấy luôn như một cái giếng cạn, dù là hiện tại đã thay đổi bản thân, cũng không có khả năng trong thời gian rất ngắn sẽ khôi phục lại toàn bộ sinh cơ.

Nhìn với ánh mắt của bà ấy, làm người bình ổn, yên tĩnh, không màng danh lợi chính là như ý nhất, mà Tiêu Vân Chước nhìn qua giống như là mặt biển yên ả, cứ gợn sóng dao động, thỉnh thoảng có một cái gai nhỏ kích thích, khiến cho bà già này cũng run theo.

"Người có thể quan tâm đến tiểu đệ nhiều hơn, Hoắc tam thúc này làm việc nhìn thì đơn giản, nếu như biểu hiện của nó không đạt được yêu cầu của Phu Tử, vậy thì khiến cho ta hao tâm tổn trí uổng công một trận rồi." Tiêu Vân Chước liếc nhìn Tiêu Văn Yến một chút.

Uổng phí tâm sức thì cũng không có gì lo lắng, quan trọng chính là, nếu như không bái được sư, tiểu tử thúi này chắc chắn lại phải dựa dẫm vào trong nhà, không có phu tử phù hợp thúc giục, với tính cách của cậu chẳng bao lâu sẽ lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, cả ngày tìm cách sống phóng túng, hoặc là cũng ầm ĩ đòi mẹ đòi tỷ, đơn giản ồn ào chết người.

"Hừ!" Tiêu Văn Yến hừ lạnh một tiếng.

Hoắc phu tử rõ ràng rất hài lòng với cậu, việc học này, cậu tùy tiện ứng phó là có thể vượt qua!

Chỉ là lão thái thái nhìn dáng vẻ khinh thị của cậu, cũng lập tức có chút bất đắc dĩ.

Tiểu tử này nhàn tản đã quen, quả thật là cần người trông coi mới được, về phần tôn nữ này... Nàng là người có chủ ý, làm ra chuyện bà ấy càng không hiểu, vậy thì bà ấy nói nhiều trái lại sẽ không tốt.

Lão thái thái quyết định xua đi những suy nghĩ, Tiêu Vân Chước chính là bởi vì như vậy mới có thể nói thẳng.

Sau khi dùng bữa, Tiêu Vân Chước lập tức trở về định thu lại những “đơn đặt hàng” kia, nơi này thượng vàng hạ cám, chuyện gì cũng có.

Ví dụ như có nhà xung quanh rõ ràng không có mèo hoang, nhưng hàng đêm đều nghe thấy mèo kêu, quỷ dị khiếp người, khiến cho lòng người không yên.

Lại ví dụ như trong nhà vừa có con cái qua đời, xin hỏi xem đứa nhỏ có còn tâm nguyện chưa hoàn thành hay không...

Bình luận

Truyện đang đọc