HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Cho dù bệ hạ tin, nhưng bệ hạ cũng không thể xử trí! Xuất quân không có lý do!" Hoắc đại bá vội vàng nói.

Tiêu Văn Dũ nghe những lời này, chỉ cảm thấy nghiến răng nghiến lợi.

Lăng Tây Vương này cũng quá biết giả vờ giả vịt!

"Cách đây mấy năm, nhi tử của Lăng Tây Vương cũng không ít, trưởng tử đã mất, nhưng con thứ cũng tuyệt đối không dưới mười người, lại cũng đã mất, cho tới bây giờ, Lăng Tây Vương đã đến tuổi như vậy, thật vất vả mới lại có được đứa con trai, trông mong được phong tước, bệ hạ sở dĩ sẽ đáp ứng dứt khoát như vậy, không chỉ là bởi vì Lăng Tây Vương tặng đan dược, càng là cảm thấy Lăng Tây Vương có khả năng tuyệt tự, cho nên bệ hạ muốn thể hiện rõ khí chất hoàng gia, không thể để cho người khác cảm thấy hoàng gia không dung được vị vua khác họ này!" Hoắc đại bá cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Nhưng cho dù là bệ hạ, cũng không thể muốn làm cái gì thì làm cái đó.

"Đại bá phụ, ngài nói xem, Lăng Tây Vương này vì sao phải để ý cẩn thận như vậy?" Tiêu Văn Dũ đột nhiên hỏi: "Tặng nhiều đồ như vậy, sợ người khác không biết ông ta cung kính hoàng gia à, nhưng hoàng gia cũng chưa từng nghi ngờ ông ta? Còn như chó quẫy đuôi mừng chủ như vậy, có phải có chút quá mức hay không?"

Hoắc Thượng Thư nghe vậy, sửng sốt một chút: "Ngươi nói là..."

“Ông ta hèn mọn như thế, vậy con dân trong đất phong của ông ta nghĩ như thế nào?" Tiêu Văn Dũ đột nhiên cảm thấy hình như bản thân đã hiểu ra điều gì đó.

"Chúng ta những con cháu ở Kinh Thành này, sẽ chỉ cảm thấy Lăng Tây Vương hiểu chuyện, cảm thấy ông ta làm rất đúng, nhưng nếu đổi góc độ khác thì sao? Những thứ này đều là cắt xén từ trong tay con dân của Lăng Tây Vương ra? Lăng Tây Vương có được lòng dân, dân chúng sẽ không trách ông ta, nhưng lại sẽ cảm thấy triều đình có lòng tham không đáy! Bọn họ sẽ coi việc chống lại Đại Nguỵ, chống lại bệ hạ như chuyện đương nhiên! Nếu như có một ngày Lăng Tây Vương muốn tạo phản, ngài nói xem, con dân của ông ta có thể liều chết ủng hộ thành tựu đại nghiệp của ông ta hay không?" Tiêu Văn Dũ tiếp tục nói.

Hoắc Thượng Thư vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.

Tiểu tử này đầu óc vẫn rất tốt.

Nói rất đúng.

Nhưng có ích lợi gì chứ? Bây giờ Lăng Tây Vương, cũng không phải kẻ tiểu nhân âm hiểm trong miệng bọn họ, mà chính là quần thần, trong lòng dân chúng đều trung khuyển, là lương thần không thể nghi ngờ!

"Ngươi chớ có xúc động, làm tốt chuyện thuộc bổn phận của ngươi là được." Hoắc Thượng Thư thở dài, cũng biết việc này cho dù muốn báo với bệ hạ, cũng không thể dùng chuyện cũ này để nói.

Nha đầu Tiêu gia kia tuổi còn nhỏ trở về từ cõi chết đã không dễ dàng, nếu như lại liên lụy vào trong quyền thế này, bệ hạ nào còn dám dùng nàng?

"Lão gia, nhị thiếu gia Tiêu gia tới." Hoắc Thượng Thư vừa mới nói xong, ngoài cửa có người đến báo.

Tiêu Văn Dũ sửng sốt một chút.

Trong chốc lát, Tiêu Văn Việt đã đi vào.

Nhìn Hoắc Thượng Thư một chút, lại nhìn huynh trưởng nhà mình một chút, khóe miệng cong lên mấy ý cười: "Xem ra, là đã trò chuyện gần xong rồi? Đại ca, huynh thật là sốt sắng."

"..." Tiêu Văn Dũ ngây ngốc nhìn hắn một cái: "Đệ có ý gì?"

"Huynh nói xem?" Tiêu Văn Việt lườm hắn một cái, phối hợp ngồi xuống: "Không phải huynh đang nghiên cứu thảo luận về dã tâm của Lăng Tây Vương à, hận không thể chém chết Lăng Tây Vương để xả cơn phẫn hận hay sao? Chẳng lẽ ta nói không đúng?"

Quận chúa đột nhiên vào kinh thành, quá bắt mắt, sao hắn có thể không điều tra một chút chứ?

Cho nên hắn đã biết tâm tư của Lăng Tây Vương sớm hơn một bước so với đại ca, hôm nay vừa nghe nói đại ca vội vã đến Hoắc gia, là hắn biết người này cũng phát hiện ra dấu vết để lại rồi.

“Đệ làm sao không nói sớm với ta!" Tiêu Văn Dũ tức giận vô cùng.

Nhị đệ hiện tại càng ngày càng thất đức, có chuyện gì cũng che giấu!

Bình luận

Truyện đang đọc