HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Ân Nguyên Phu nhìn Tiêu Vân Chước với vẻ dò xét, nhìn ánh mắt tưởng chừng như bình tĩnh nhưng thực ra lại kiêu ngạo của nàng liền biết ngay tại sao Khương Nguyên lại hận nàng đến vậy.

Khương Nguyên thích chưng diện lại tự cho là mình xuất sắc, nhưng hết lần này đến lần khác dung mạo của Khương Nguyên không tính là tuyệt sắc, mà về tài năng thì Khương Nguyên cũng không phải là người tài năng nhất.

Tài năng của nàng ta chỉ ở mức trung bình, có thể vượt trội hơn người khác ở một vài kỹ năng, nhưng rõ ràng người khác kia không bao gồm Tiêu Vân Chước trước mặt.

So với Khương Nguyên, đối phương xinh đẹp hơn rất nhiều. Mà khí chất kia lại giống như núi cao sông rộng không thể khinh nhờn. Cùng nàng so sánh, tất nhiên sẽ có nhiều áp lực và đố kỵ.

Mà Tiêu Vân Chước này không kiêu ngạo không tự ti, dường như còn biết chút công phu quyền cước. Tuổi còn trẻ mà đã có thể như thế, cũng rất lợi hại.

Cùng một loại người giống như hắn.

Là loại người mà không cần phải nỗ lực quá nhiều mà vẫn có thể vượt lên trên tất cả mọi người, chỉ cần hời hợt thôi đã có bản lĩnh bao quát chúng sinh.

Chỉ tiếc chỉ một mình hắn có loại bản lĩnh này là đủ rồi, nếu nằm ở trên thân người khác thì luôn cảm thấy chướng mắt.

Ân Nguyên Phu lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau sạch vết mực nước ở trên mặt. Trong ánh mắt khinh bạc mang theo chút ý cười, nhìn Tiêu Vân Chước, kiên nhẫn nói: “Không ngờ tính tình Tiêu cô nương lại nóng nảy như vậy, nữ nhân thì phải dịu dàng, nóng nảy như vậy không tốt lắm, về điểm này thì Tiêu cô nương vẫn phải học hỏi Khương cô nương nhiều hơn.”

Tiêu Vân Chước kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt.

Trên mặt hắn giống như đang viết bốn chữ lớn: Mặt người dạ thú.

“Hai vị là đến chỉ điểm sai lầm sao? Nếu như vậy thì chỗ này của ta không thích hợp với hai vị đâu.” Tiêu Vân Chước bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn về phía Ân Nguyên Phu, trong mắt còn mang theo mấy phần trào phúng.

Như thể nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn, thẳng thắn đến mức khiến người ta khó có thể bỏ qua.

“Nghe nói Tiêu cô nương am hiểu xem tướng đoán mệnh sao? Vậy không bằng tính cho bản công tử. Nếu ngươi tính chuẩn, ngươi muốn bao nhiêu bạc ta đều cho ngươi, nhưng nếu ngươi tính không chuẩn thì cửa hàng này của Tiêu cô nương cũng đừng mở nữa. Không bằng đi cùng tại hạ đi, xuất đầu lộ diện như thế này không thích hợp với ngươi đâu, ta tích một gian phòng ở hậu trạch nhà ta, để ngươi làm tiểu thiếp của ta, sao hả?” Ân Nguyên Phu trịch thượng nói.

“Tiểu thiếp?” Tiêu Vân Chước bật cười một tiếng: “Ân công tử chớ nên miễn cưỡng mình.”

Ân Nguyên Phu sửng sốt.

“Thiên nguyên của Ân công tử không đủ, tất có yếu tật. Công tử nạp thiếp thì tối đa cũng chỉ để vui mắt mà thôi, người yếu sinh lý mà còn muốn nhuyễn ngọc ôn hương sao? Nằm mơ à?” Trong phòng không có người ngoài, Tiêu Vân Chước cũng không khách khí. Sau khi nói xong, thậm chí còn cười một tiếng: “Trong mệnh đã không có phúc rồi, cho dù có cố gắng che đậy thế nào thì cũng chỉ là ảo ảnh thôi.”

Có tật bẩm sinh vốn dĩ đã rất đáng thương rồi, bình thường Tiêu Vân Chước sẽ không lấy chuyện này ra để nói đùa.

Chẳng qua người này từ khi mới vào cửa, ánh mắt đã rất không thành thật, vậy thì không thể trách nàng dạy cho hắn ta một bài học được.

Nàng vừa nói xong lời này, ánh mắt Ân Nguyên Phu đã trở nên hung ác nham hiểm đến cực điểm.

Khương Nguyên ở bên cạnh thoạt đầu nghe không hiểu, nhưng nghe mấy chữ “yếu sinh lý” kia lại thực sự quá rõ ràng, cho dù nàng ta có là kẻ ngu thì cũng có thể hiểu được lời này có ý gì.

“Biểu tỷ! Ngươi thật quá đáng! Thân là nữ tử, sao ngươi có thể há miệng ngậm miệng nói vớ vẩn về loại chuyện này của nam tử như vậy?” Khuôn mặt Khương Nguyên đỏ bừng, quả thực không thể tin rằng Tiêu Vân Chước lại thô tục đến như thế.

Tiêu Vân Chước mỉm cười nhìn nàng ta: “Ngươi không tin ta à?”

Mặc dù nàng không phải là đại phu nhưng vẫn có thể nhìn ra được thiên nguyên của một người có vấn đề gì không, là nam nhân hay nữ nhân, nam nhân có yếu tật hay không…

“…” Khương Nguyên thực sự không nói nên lời, chuyện này, chuyện này sao mà nàng ta tin cho được!

“Ta không nói chuyện này với ngươi! Ta có lòng tốt giới thiệu mối làm ăn cho ngươi, nhưng nếu ngươi làm không tốt cũng đừng có trách Ân công tử sai người phá cửa hàng của ngươi!” Khương Nguyên cau mày nhìn nàng.

Vừa nói, nàng ta lại vừa liếc nhìn Ân Nguyên Phu.

Bình luận

Truyện đang đọc