HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Những phạm nhân bị nha môn mang ra dạo phố thị chúng, có ai mà không phải là trọng phạm đâu!

Ác nhân g.i.ế.t. người phóng hỏa, hoặc là tham quan ức hiếp dân chúng, người trước khiến người phỉ nhổ, mà kẻ sau thì các bá tánh hận không thể ăn thịt gặm xương, nếu bị mang đi dạo phố một hồi có thể coi như vứt bỏ nửa cái mạng!

Nhưng lúc này nhìn nha đầu nho nhỏ này, mọi người càng tò mò không biết rốt cuộc thì nàng ấy đã phạm phải tội ác gì.

“Người gõ la ở đằng trước nói là nàng ấy g.i.ế.t. quý nữ quan viên!” Trong đám người có người duỗi đầu ra nói.

“Vậy thì to gan thật! Rốt cuộc thì có thù hận gì mà lại dám g.i.ế.t. người? Ta thấy nàng ấy cũng trạc tuổi nha đầu nhà ta, mà nha đầu nhà ta giẫm phải con kiến cũng phải khóc hai bận…” Một phụ nhân xem náo nhiệt vội vàng lên tiếng.

Lúc này đã có mấy tiểu hài tử không hiểu chuyện cầm đá vụn ném về phía xe chở tù, ném tới “rầm rầm”, chỉ một lúc mà trên đầu Chiêu Nhi đã xuất hiện mấy vết máu.

Nàng ấy càng cuộn người chặt hơn, ôm chặt đầu, co rúm người lại trông càng đáng thương hơn.

Xe chở tù đi rất chậm, mà La Phi Nguyệt đã bố trí nhân thủ từ trước đó.

Mấy nha hoàn bà tử đứng lẫn trong đám người, bắt đầu thả tin tức ra.

Mà mấy công tử tiểu thư vừa mới từ trại ngựa quay về, nhìn thấy cảnh tượng này cũng tò mò nhìn bộ dáng của hung thủ. Sau khi nhìn thấy cũng thổn thức không thôi, tuy rằng bọn họ không tuyên truyền về chân tướng sự tình nhưng chưa chắc hạ nhân bên người có thể nhịn được.

Bởi vậy, trong đám người thỉnh thoảng có mấy tiếng bàn tán.

“Ta nói cho các ngươi nghe, người mà tiểu nha đầu này g.i.ế.t. chính là muội muội của Quý phi nương nương! Thừa dịp Quản cô nương không để ý nên đẩy người xuống nước chết đuối! Mà nguyên nhân thì lại càng chấn động hơn, là do trước đó Quản cô nương muốn mã phu giúp nàng ta hại người, mã phu không đồng ý nên nàng ta ghi thù, hại chết cả hai mẫu tử mã phu kia. Mà mẫu tử mã phu lại là ân nhân của nha đầu kia nên nàng ấy đến báo thù!”

“…” Mọi người nghe xong cũng đều bối rối.

Rốt cuộc thì ai hại chết ai?

“Lại nói tiếp, tiểu hung thủ này cũng thật đáng thương, từ nhỏ mệnh khổ, khó khăn lắm mới gặp được mẫu tử Trịnh gia, được bọn họ chăm sóc. Kết quả là chưa được mấy ngày lành thì mẫu tử Trịnh gia đã bị cao môn quý nữ hại chết…”

“Mà các ngươi có biết dưỡng mẫu của hung thủ chết như thế nào không? Đang sống sờ sờ ra đó lại bị chết đói!”

“Chết đói?! Trong ngõ nơi ta ở cũng có một trường hợp như vậy, nói là nhi tử ghét bỏ lão nương nằm liệt giường lâu ngày nên chính mình ăn sung mặc sướng, cố ý để lão nương chết đói, khỏi bị liên lụy…”

“Hoàn toàn không phải như vậy đâu, Trịnh Xuyên Tử kia là bị người tính kế! Vốn dĩ tình cảm mẫu tử bọn họ rất tốt, đều là do Quản cô nương kia chỉ vì chút việc nhỏ mà không chịu bỏ qua, chỉ một câu nói đã hại chết cả hai mẫu tử kia. Nếu như Trịnh Xuyên Tử là người thật sự bỏ rơi lão nương mình thì sao hắn lại tự tìm đến cái chết đi theo nương hắn chứ?”

“Đúng thế đấy, nhưng mà người này lúc đó cũng ở tạm gần nhà ta, sau khi họ Trịnh kia chết đi thì có một đại quản sự rất tốt bụng đến giúp tổ chức tang sự, lại mua quan tài, mua đất chôn…nhìn không giống người xấu nên không có ai bàn tán thêm nữa…”

“Mấy quý nhân có nhiều bạc, nếu bỏ ra một chút lợi ích thì có thể mua được thanh danh tốt thôi!”

“…”

Việc này chỉ mới xảy ra, chân tướng cũng chỉ truyền bá trong một nhóm nhỏ.

Đại đa số mọi người không rõ nguyên do đều chửi bới, ném đồ vào người ngồi trong xe tù nhưng Hoắc Tuân cũng không ngăn cản.

Dân chúng phẫn nộ phần lớn đều xuất phát từ sự thiếu hiểu biết và hùa theo, chỉ mong rằng sự thiếu hiểu biết này sẽ không kéo dài.

Hoắc Tuân quay đầu lại nhìn Chiêu Nhi, không khỏi cau mày. Tiểu nha đầu này có thể sống được hay không còn phải xem có bao nhiêu người chịu giúp đỡ nàng ấy!

Ông ấy cũng rất muốn phán nàng ấy vô tội, nhưng án tử cần phải được Hình bộ xem xét lại, nếu có liên quan đến quan viên quý nữ thì không phải một mình ông ấy có thể quyết định được.

Bình luận

Truyện đang đọc