HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Văn Yến sáng lên, vội vàng móc từ trong ngực ra một cuốn sách và một cây bút lông nho nhỏ và một ống trúc mực...

"Vụ án của Tần nữ! Bên ngoài lan truyền xôn xao, có người nói ngươi là đồng loã của Tần mẫu, còn có người nói ngươi nhìn ra sự oan khuất của Tần cô nương, cho nên mới đến Tần gia! Đại tỷ, chuyện này, tỷ thấy thế nào?!" Tiêu Văn Yến vội vàng hỏi.

Nếu như hỏi rõ ràng, cậu trở về thư viện, nhất định sẽ rất được hoan nghênh.

Ánh mắt Tiêu Vân Chước phức tạp nhìn cậu.

Sau đó xoè tay ra: "Ngươi muốn mua tin tức... Đúng không?"

"..." Nụ cười trên mặt Tiêu Văn Yến cứng ngắc, thấy Tiêu Vân Chước không phải đang nói đùa, chỉ có thể nhắm mắt, đưa cho năm lượng bạc.

Lúc này Tiêu Vân Chước mới chọn lựa vài chuyện để nói.

Đương nhiên, không nói chính mình gặp được quỷ, chỉ nói thấy phong thuỷ Tần gia không đúng, âm thầm dò xét, phát hiện Tần mẫu và những người khác của Tần gia làm chuyện ác... Còn vì sao Tần mẫu báo thù... Tiêu Vân Chước không nói là Tần mẫu đi sai đường biết quay lại, chỉ nói người này làm quá nhiều chuyện xấu, bản thân chột dạ, cho nên điên rồi, cho rằng mình là Tần cô nương...

Về phần có phải có oan hồn tác quái hay không... Chuyện này cũng không nói chính xác được.

Tiêu Vân Chước khó nói ra được.

Vụ án này được chú ý, lục biểu thúc cũng không dám nói bừa vớ vẩn với bên ngoài.

Ngộ nhỡ tất cả mọi người xác định là Quỷ Hồn quấy phá, vậy thì sợ tương lai, có những người khác dùng cớ Quỷ Hồn, làm chuyện hại người.

Cho nên, quan phủ cho ra kết luận, nhất định phải chuẩn xác nhất.

Nếu như vậy, cho dù người bên ngoài có cảm thấy có quỷ oán niệm, nhưng tối đa cũng chỉ là khoa trương nói bậy, cuối cùng vẫn phải chịu lời giải thích của quan phủ.

Tiêu Vân Chước nói giả giả thật thật, sau khi Tiêu Văn Yến ghi xong, phát hiện cuối cùng cũng không có kết luận, hơn nữa cuối cùng đại tỷ lại còn bồi thêm một câu, nói là tất cả đều lấy quan phủ làm chuẩn...

Cậu muốn nghe chính là những chuyện quỷ hồn loạn thất bát tao kia!

Vậy bạc này chẳng phải là mất trắng à!

Tiêu Vân Chước không phải là không muốn nói cho cậu biết, thật sự là... Đứa nhỏ này, không giữ được miệng, một khi cậu biết, chỉ sợ sẽ phóng đại gấp mười lần rồi truyền đi.

Nếu như cậu có tâm nhãn như nhị ca kia, quỷ này cũng không phải là không thể để cho cậu nhìn một chút.

Nhưng đoạn đường này ngược lại là trò chuyện rất vui vẻ, Tiêu Vân Chước cũng không nghĩ tới chính mình còn có thể thuận tiện kiếm được chút bạc.

Rất nhanh, đã tới Hoắc phủ.

Tiêu Vân Chước thấy rất nhiều người, hai mắt cũng sắp nhìn không nổi nữa rồi.

Mà Tiêu Văn Yến, chưa từng có áp lực lớn như vậy, cậu nỗ lực đứng thẳng người, trên nét mặt cũng học theo Tiêu Vân Chước làm ra vẻ khéo léo, khóe miệng cong lên, không dám lại thu hồi lại.

Đại bá Hoắc gia hôm nay còn đặc biệt xin nghỉ.

Mọi người thấy Tiêu Vân Chước, đều cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Hoắc Kiệt càng là sợ ngây người.

"Kiệt Nhi, mới vừa rồi ngươi nói như thế nào?" Đại bá Hoắc gia nhướng mày: "Không phải ngươi nói, nha đầu này trong nhu có cương, khôn khéo già dặn, thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết, nhưng lại có chút tùy tính tự nhiên sao? Từ ngữ vớ vẩn gì cũng dùng rồi, ta còn tưởng rằng Tiêu gia sinh ra được một yêu quái khéo léo..."

Lại nhìn hiện tại.

Không phải chỉ là một tiểu nha đầu ôn nhu ngoan ngoãn à?

Hai mắt chớp chớp, trên mặt mang theo ý cười, giọng nói thanh thúy, vô cùng vô hại.

Nhìn dáng vẻ này là biết, chuyện của ân nguyên phu kia, đứa nhỏ này dĩ nhiên chính là bị bức ép đến mức nóng nảy ra tay, trong lòng không biết đã sợ hãi thành như nào!

"..." Hoắc Kiệt há to miệng: "Nàng... Nàng... Nàng dùng cây trâm đâm xuyên qua bàn tay của người áo đen kia..."

Bình thường thì tùy tiện tự nhiên, làm việc khôn khéo già dặn, gặp vấn đề trong nhu có cương, thủ đoạn đối xử với người xấu tàn nhẫn, hắn nói hoàn toàn không có vấn đề mà!

Bình luận

Truyện đang đọc