HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Dũ nhịn không được giật cả mình.

Có dã tâm là chuyện tốt, nhưng khi nói về dã tâm mà làm cho xong chuyện, vậy chính là ngu xuẩn rồi bị lừa.

Xem ra, khuyết điểm lớn nhất của hắn không phải là những sai lầm ở trên chiêu thức của võ công, mà chính là tâm tính.

Nhìn dáng vẻ vô hại của muội muội, Tiêu Văn Dũ có hơi nghi ngờ, nàng thật sự muốn hợp lực với hắn đánh bại phụ thân, hay là muốn đào cho hắn một cái hố, để hắn ý thức được vấn đề của chính mình...

"Nhị lang." Tiêu Trấn Quan nhìn đứa con thứ hai không nói một lời, trong đầu cảm giác hơi khó chịu: "Con... vừa rồi con cảm thấy biểu hiện của đại ca con thế nào?"

"Cách thức hơi ngốc một chút." Tiêu Văn Việt đánh giá không khách khí chút nào: "Nhưng đánh vẫn được."

"..." Tiêu Văn Dũ khẽ xoa mũi: "Đệ nói rất đúng, nhưng lần sau chắc chắn ta sẽ chú ý."

Tiêu Trấn Quan vứt những thành kiến kia sang một bên, bây giờ chăm chú nhìn đứa con thứ hai, phát hiện đứa nhỏ này có ánh mắt rất tốt, căn bản không kém như ông ấy vẫn nghĩ...

Tiêu Trấn Quan cảm thấy tâm càng đau hơn rồi.

Ông ấy làm cha, nợ nhi tử mình rồi.

"Nếu nhị lang cảm thấy vậy, vậy thì... ngày mai chúng ta lại tới, cứ đánh mấy trận như vậy cũng tốt, liều mạng xuất toàn lực mới có thể tìm được khuyết điểm, tiến bộ nhanh hơn!" Tiêu Trấn Quan không biết phải làm sao mới tốt, nhưng giờ này khắc này, ông ấy cảm thấy không khí này rất thoải mái.

"Ngày mai con phải vào cung, tiểu đệ, ngươi chỉ điểm cho bọn họ đi, nói hươu nói vượn cũng được." Tiêu Vân Chước trực tiếp dặn dò nói.

"Thật sao? Chơi như kiểu khống chế con rối gỗ sao?" Ánh mắt Tiêu Văn Yến sáng lên.

"..." Tiêu Vân Chước không nghĩ như vậy, nàng chỉ là đơn thuần cảm thấy Tiêu Văn Yến rất ồn ào, có thể khiến bọn họ thấp thỏm không yên mà thôi.

"Nếu như bọn họ thật sự là con rối trong miệng ngươi, vậy ngươi chính là người thắng." Tiêu Vân Chước nghiêm túc gật đầu: "Lời nói có sức mạnh rất lớn, có lẽ bọn họ nghe thấy phiền, thì sẽ làm theo những gì ngươi nói đó."

"Cái này chơi vui! Ta muốn thử một chút!" Tiêu Văn Yến cực kỳ kích động.

Chơi với phụ thân và đại ca? Đây là chuyện mà trước đó cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cậu đã học xong dáng vẻ như đại tỷ, vừa rồi đại tỷ cũng thật thật giả giả hư hư thực thực, hoàn toàn ảnh hưởng tới phán đoán của bọn họ!

Nhưng nếu là cậu, ban đầu có khả năng chỉ có thể nói mấy lời nói dối không đáng tin, nhưng có lẽ tương lai cậu cũng có thể giống như đại tỷ.

Hai cha con Tiêu Trấn Quan đều im lặng, vừa nghĩ tới phải nghe tiểu tử này nói những lời càn rỡ bên tai, có chút không kiềm chế được muốn đánh người.

Nhưng lão tam còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa, chờ lúc cậu cũng biết được mấy chiêu, mới có thể quang minh chính đại mà đánh một chút.

Tiêu Trấn Quan lại mở miệng nhắc đến những điểm cốt yếu vừa rồi với trưởng tử, hai người suy nghĩ gần một canh giờ.

Tiêu Văn Việt cũng không đi, móc một cuốn sách từ trong ngực ra, chậm rãi đọc.

Tiêu Văn Yến nằm trên mặt đất, bảo người chuẩn bị một trang giấy thật lớn, bắt đầu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vẽ mấy người nhỏ đang đánh nhau, vừa vẽ vừa vui cười hớn hở, trên mặt dính mực cũng không biết.

Tiêu Trấn Quan nói từ võ học cho đến mấy việc vặt trong quân doanh, chẳng biết lúc nào lại nhắc đến tình hình ở Bắc cảnh, nói là năm nay trâu bò ở Bắc Đình tổn thất nhiều, lúc ăn tết, có vài đội kỵ mã lặng lẽ chui vào đánh cướp, đây là hành động thăm dò, khiêu khích...

Bình luận

Truyện đang đọc