HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Trong nhà Lương chưởng quỹ vẫn còn có sản nghiệp mà? Vì sao lại trông coi Tề Hoan Lâu này chứ?" Tiêu Vân Chước lại mở miệng hỏi.

Lương chưởng quỹ sửng sốt một chút.

Hắn ta cẩn thận suy nghĩ, trong đầu cũng không có ký ức nào liên quan tới cô nương trước mắt này, chắc là lần đầu đến, hình như có vẻ hiểu rất rõ hắn ta?

Nhưng cô nương này ăn mặc xem xét cũng không phải là người bình thường, dĩ nhiên không phải người hắn ta có thể đắc tội, cho nên hắn ta vội vàng nịnh nọt nói: “Đúng là có một sản nghiệp khác, nhưng nơi này tiếp đón đều là những công tử rất cao quý, tiểu nhân không yên tâm về người dưới, nhất định phải tự mình đến trông coi mới được, tránh cho đám công tử chơi không vui."

Nơi này lúc trước chính là thiện đường, nhưng bây giờ không giống nhau!

Những đứa nhỏ kia rất dễ dụ!

Trẻ con nhà giàu, chơi nhiều chính là những thứ liên quan đến thể diện, đến chỗ của hắn ta, những ham muốn nhận được cũng mới mẻ!

Để bọn họ chơi vui vẻ, bọn họ lời gì cũng dám hứa hẹn, thỉnh thoảng phất tay, tùy tiện rải tiền thưởng, còn nhiều hơn với lợi nhuận một ngày!

Cha hắn ta chính là quá ngu ngốc, nơi này lớn như vậy, cứ thế lại biến thành thiện đường, may mà có hắn ta, mới có thể để dành được nhiều bạc hơn!

Tiêu Vân Chước nở nụ cười gằn.

"Ngươi làm ăn như thế, không sợ có lỗi với vong linh của cha ngươi ở dưới suối vàng ư?" Tiêu Vân Chước lại hỏi.

Lương chưởng quỹ khẽ nhíu mày: "Có thể hầu hạ quý nhân công tử vui vẻ, đó chính là phúc phần của tổ tiên nhà ta..."

Tiêu Vân Chước lạnh nhạt nhìn hắn ta một chút, chỉ sợ tổ tông nhà hắn ta nếu như biết phúc phần được dùng như thế, sẽ hận không thể trực tiếp đưa hắn ta đi luôn.

Nàng lướt mắt nhìn qua, tiểu nhị của nơi này tuổi tác cũng không lớn.

Một phần trong đó còn là người tàn tật, cũng đều được nuôi dưỡng từ thiện đường, nàng nhấc chân muốn đi về phía hậu viện, Lương Khắc Hàn chỉ cảm thấy cô nương này có hơi kỳ quái, lập tức đi theo bên cạnh, sợ nàng gây chuyện.

Trong hậu viện, chính là một đám trẻ con.

Liếc một chút đã có thể nhìn ra, ai là công tử, ai là người hầu, còn có ai là cô nhi được nuôi ở nơi này.

Đám cô nhi ăn mặc thống nhất, cũng không phải là rất nhỏ gầy, nhưng đứa nào đứa nấy sắc mặt không thích hợp, có một vài người vẻ mặt đờ đẫn, có vài người thì là sợ hãi thấp thỏm không yên.

Lúc Tiêu Vân Chước đang nhìn, lại có hai công tử bột chơi đến mức xảy ra mâu thuẫn, sau đó bọn họ chọn riêng phần mình một đứa nhỏ trong thiện đường ra, đưa ra cách thức phân thắng bại, mà phương thức này chính là đánh nhau, đồ chơi nhỏ của ai chọn đánh thắng, thì sẽ nghe theo người đó.

Mà hai cô nhi bị chọn này, lại cũng không dám nương tay.

Bọn họ tuổi còn nhỏ, cũng không biết võ, cào mặt, túm tóc, hay là dùng miệng cắn.

Rất nhanh đã có thể phân ra thắng bại.

Đứa nhỏ thắng thì có thể được thưởng, đứa thua thì quỳ ở nơi đó cầu xin tha thứ, xem chừng buổi tối còn phải chịu giáo huấn.

Trong cái sân nho nhỏ, lại toả ra mùi hôi thối nồng đậm.

Dùng tư thế cao cao tại thượng, chà đạp lên tự tôn của người vô tội.

"Ngài yên tâm, công tử của các ngài tới chỗ chúng ta tuyệt đối sẽ không chịu ủy khuất, ở giữa đám nhỏ cho dù có va chạm, cũng có rất nhiều phương thức xử lý, tuyệt đối sẽ không có công tử nào ở đây bị thương." Lương chưởng quỹ cười nói.

"Lương chưởng quỹ chắc chắn chứ? Vậy nếu như tương lai đệ đệ nhà ta bị thương ở chỗ ngươi, ngươi sẽ bồi thường thế nào?" Tiêu Vân Chước lạnh nhạt hỏi.

Lương chưởng quỹ sững sờ, hiểu rồi.

Thì ra người này không yên tâm về Tề Hoan Lâu của hắn ta!

"Bình thường sẽ không xuất hiện tình hình như vậy, nếu như không cẩn thận thật sự xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Tề Hoan Lâu chúng ta sẽ bồi thường tiền thuốc men, chỉ cần quý nhân vui vẻ, trút giận thế nào cũng được..." Lương chưởng quỹ lập tức nói.

"Vậy à.. Có điều nói miệng thì không có bằng chứng, viết biên nhận đi." Tiêu Vân Chước vô cùng dứt khoát, bảo Tùng Thuý mang giấy bút trên xe ngựa tới: "Đệ đệ ta gần đây học tập vất vả, rất không dễ dàng, hôm nay ta ở đây chơi, chỉ cần ngươi khiến cho thằng bé chơi vui vẻ, hài lòng, ta sẽ trả cho ngươi một ngàn lượng, nhưng nếu đệ đệ ta bị thương ở chỗ của ngươi, ngươi không chỉ phải bồi thường gấp đôi, còn phải nhận đau đớn gấp mười lần đệ đệ của ta, ví dụ như, nếu đệ đệ ta ở chỗ của ngươi gãy mất một đầu ngón tay, vậy ngươi sẽ phải gãy mất mười cái, thằng bé rách da, ngươi sẽ bị cắt một đao, ta không thiếu bạc, hôm nay nếu như ngươi dám đồng ý, đồng thời bảo đảm đệ đệ ta không sao, sau này sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc