HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Trong từ đường, Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến vẫn quỳ như cũ.

Sắc mặt hai người cũng có chút không được tốt lắm, lần này bị phạt quả thực rất nặng, nhất là Tiêu Văn Việt, y phục sau lưng còn có dấu vết bị đánh đến rách cả ra.

"Vì sao lần này cô phụ lại tức giận như vậy? Lúc trước cho dù có phải quỳ, cũng cho ăn cơm? Biểu tỷ không giúp các ngươi cầu xin một chút à?" Khương Nguyên nhanh chóng đưa đồ đến trước mặt.

Lúc này Tiêu Văn Yến sắp không khóc nổi nữa rồi.

Hiện tại cậu rất hối hận, sớm biết vậy đã im lặng không nói xấu Tiêu Vân Chước!

Cha cậu quả thực là muốn mạng của bọn họ!

"Nàng còn lâu mới quan tâm sự sống chết của chúng ta!" Tiêu Văn Yến khóc không ra nước mắt: "Có cha làm chỗ dựa, về sau đệ chắc chắn đấu không lại nàng!"

"Hay là... Ta đi cầu xin nàng một chút? Sáng mai nàng sẽ đến Thăng Ba Lâu nghe đàn, ta nhớ tâm tình của nàng rất tốt..." Khương Nguyên nhỏ giọng nói.

"Nàng còn muốn đi nghe đàn?! Thật sự là không có lương tâm!" Tiêu Văn Yến nổi giận đùng đùng, thấy sắc mặt Khương Nguyên không đúng, lập tức lại nói: "A Nguyên tỷ, không phải đệ nói tỷ, đệ biết tỷ đã chuẩn bị để đi từ lâu rồi, tỷ và nàng không giống nhau, Tiêu Vân Chước biết cái gì chứ!"

"Nhưng như này cũng không tốt, cũng không thể cứ quỳ mãi như thế..." Khương Nguyên nói xong: "Ta và các ngươi cùng quỳ, ta cũng không tin cô phụ ngay cả ta cũng phạt! A Yến, ta đã nói sẽ chăm sóc đệ thật tốt, dĩ nhiên phải cùng tiến cùng lui với đệ!"

Tiêu Văn Yến cảm động: "A Nguyên tỷ, vẫn là tỷ đối với đệ tốt nhất! Mẫu thân không ở nhà, đệ cũng chỉ có tỷ thôi!"

Khương Nguyên khẽ vỗ lưng Tiêu Văn Yến.

"Biểu muội, chắc ngươi biết mẫu thân ta vì sao bị đưa ra ngoài chứ?" Lúc này, Tiêu Văn Việt đột nhiên mở miệng hỏi.

Từ ngày mẫu thân rời nhà đi, hắn có hơi nghi ngờ về chuyện này.

Tuyệt đối không có khả năng là bởi vì Điền quản gia.

Tay Khương Nguyên khẽ run lên, vội vàng nặn ra mấy phần ý cười: "Ta... Làm sao ta biết chứ? Cô phụ cũng không nói cho ta..."

“Ồ." Tiêu Văn Việt châm chọc cười một tiếng.

Khương Nguyên sao lại không biết chứ? Tin tức của nàng ta cho tới bây giờ đều là nhanh nhạy nhất, lúc trước hắn ở bên ngoài kết giao với vị bằng hữu nào, ở sau lưng mẫu thân đi đến nơi nào, Khương Nguyên đều có thể truyền đạt chuẩn xác không chút sai lầm đến trước mặt mẫu thân, nàng ta không muốn nói, vậy tất nhiên là bởi vì việc này là mẫu thân sai.

Mẫu thân phạm phải sai lầm lớn...

Tiêu Văn Việt căn bản không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng đã có thể đoán ra mấy phần.

Chỉ là muốn chính tai nghe được sự thật mà thôi.

"Ngoan ngoãn quỳ đi, tham ăn như thế, cẩn thận nghẹn chết đệ." Tiêu Văn Việt khẽ lườm Tiêu Văn Yến một cái, tiện tay đập rơi điểm tâm trong tay cậu bé, sau đó lại lạnh nhạt nói với Khương Nguyên: "Nơi này là Từ Đường của Tiêu gia ta, biểu muội dù sao cũng là họ Khương, chớ có tùy ý đi vào."

Khương Nguyên hơi bối rối, trong mắt phủ sương, cẩn thận nói: "Vậy muội đi trước... A Yến, tỷ, sau này tỷ ở ngoài cửa trông đệ vậy."

"..." Tiêu Văn Yến càng tủi thân.

Như này là vì sao chứ!

Cha đã như này, nhị ca cũng như này, đều đến ức hiếp cậu!

Cậu đói bụng, chỉ là muốn ăn chút điểm tâm mà thôi! Thật sự chẳng lẽ phải để cậu chết đói sao!

Khương Nguyên nhanh chóng rời đi, trong lòng vẫn hoảng hốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua nhị biểu ca đang bị phạt quỳ, chỉ cảm thấy những thứ mình nắm giữ đang từng chút một chạy về phía Tiêu Vân Chước...

Nàng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được mục tiêu của mình, thu xếp tốt cho nửa đời sau của mình mới được!

Bình luận

Truyện đang đọc