HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Trong lòng Tiêu Văn Yến suy nghĩ nhiều nhưng trên mặt lại không dám tỏ rõ thái độ, tuy cậu ta còn nhỏ nhưng sau nhiều ngày quan sát cũng phát hiện ra một chân tướng.

Cả nhà đều hướng về Tiêu Vân Chước.

Trước đó cậu ta còn nghĩ đến việc gả nàng ra ngoài, nhưng trước mắt xem ra chiêu này hoàn toàn không khả thi!

Ở trong mắt tổ mẫu và đại ca, đại tỷ này bị lưu lạc ở bên ngoài nên cần phải được bù đắp, cậu ta căn bản không thể so sánh được với nàng!

Muốn đạt được mục đích cũng chỉ có một con đường, đó chính là ngoan ngoãn nghe lời, lại chờ cơ hội nghĩ biện pháp tìm được mẫu thân, chỉ cần mẫu thân quay về thì cậu ta sẽ có chỗ dựa.

Bởi vậy, Tiêu Văn Yến yên lặng gắp đồ ăn cho lão thái thái và Tiêu Vân Chước, sau đó trên khuôn mặt vẫn còn đau đớn kia cố rặn ra nụ cười.

“Tổ mẫu, đại tỷ, hai người đừng nói nữa, nhanh ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.” Tiêu Văn Yến cười toe toét, lộ ra một hàng răng trắng.

“Đúng là cháu ngoan của tổ mẫu!” Lão thái thái nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiêu Văn Yến: “Cháu cũng ăn đi, ăn xong rồi thì tổ mẫu cùng đọc sách với cháu nhé? Ta thấy vết thương của cháu cũng sắp lành rồi, cũng không thể để việc học của mình bị tụt lại phía sau được.”

“…” Khóe miệng Tiêu Văn Yến cứng đờ, gật đầu thật mạnh: “Dạ! Nhất định cháu sẽ đọc sách thật chăm chỉ!”

Cậu…phải nhẫn nhịn.

Chờ khi tổ mẫu và Tiêu Vân Chước thả lỏng cảnh giác, cậu có thể tìm ra tung tích của mẫu thân!

Chẳng qua…Cậu lại không quen với một tổ mẫu thể này.

Trước đó mẫu thân vẫn thường lén nói rằng tổ mẫu vừa nghiêm khắc lại vừa cố chấp, cho nên cậu vẫn luôn cảm thấy tổ mẫu không dễ thân cận, là một lão thái thái nhỏ mọn hẹp hòi, nhưng mấy bữa nay ngày nào cậu cũng tới đây nhưng tổ mẫu lại chưa bao giờ tỏ ra tức giận với cậu…

Bà ấy còn nhẹ giọng kể cho cậu nghe về những câu chuyện du ký, mà dường như tổ mẫu hiểu biết rất nhiều thứ, trong sách kia không có nội dung nào mà bà ấy không hiểu.

Bà cũng rất kiên nhẫn, cho dù cậu có vô tình làm vỡ mấy thứ mà bà ấy thích hoặc nói sai điều gì thì bà ấy cũng không hề tức giận mà chỉ hiền từ giảng giải đạo lý cho cậu nghe.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Đặc biệt là khi so sánh với đại tỷ bá đạo kia thì tổ mẫu hóa ra lại là người hiền lành nhất trong nhà này…

Cậu không muốn thừa nhận điều đó, nhưng…mỗi lần ở bên cạnh tổ mẫu, cậu cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cậu không cần phải nhìn sắc mặt tổ mẫu, mà tổ mẫu cũng không phản đối cậu chơi đùa, thậm chí còn chọn cho cậu hai gã sai vặt có tuổi tác xấp xỉ để cùng cậu leo lên leo xuống. Mấy gã sai vặt trước kia của cậu khá lớn tuổi, cứ luôn dạy cậu phải nghe lời mẫu thân, rất không thú vị…

Đúng rồi, tổ mẫu còn tìm thấy một thứ mà tằng tổ phụ để lại, đó là một thanh kiếm gỗ được chạm khắc cực kỳ tinh xảo cho cậu nữa!

Tổ mẫu nói, tằng tổ phụ ngựa chiến cả đời, cất giấu không ít “thần binh lợi khí”, nhưng thứ mà ông ấy thích nhất chính là thanh kiếm gỗ do chính mình khắc khi còn nhỏ, vẫn luôn giữ lại. Vốn dĩ thứ này là phải cho đại ca, nhưng nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy cậu phù hợp hơn, nhất là khi cậu cũng thích điêu khắc đồ vật, điểm này là cậu thừa hưởng từ tằng tổ phụ của mình…

Đó chính là tằng tổ phụ tràn ngập ánh sáng, cả đời quang vinh đấy!

Thế mà tổ mẫu lại cảm thấy cậu là người giống tằng tổ phụ nhất!

Tổ mẫu còn nói, đợi khi nào cậu thành thạo với kiếm gỗ thì bà ấy sẽ cho cậu đến phòng cất giữ binh khí trong nhà để chọn cho mình một thanh đao thật kiếm thật!

Tiêu Văn Yến vừa nghĩ đến đây, trong lòng âm thầm kích động.

Mẫu thân vẫn luôn hiểu lầm về tổ mẫu, chờ khi nào mẫu thân quay về, lại đuổi Tiêu Vân Chước đi, cuộc sống của cậu sẽ được tự do hạnh phúc hơn bao giờ hết!

Tiêu Văn Yến cúi đầu, trong lòng càng thêm kích động.

Ở độ tuổi này của cậu thì không giỏi che dấu sắc mặt của mình, lão thái thái đã sớm nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt kia, chỉ là bà ấy không nhiều lời. Tiêu Vân Chước cũng dường như không nhìn thấy đứa đệ đệ ngốc của mình đang ảo tưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc