HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Trong ánh mắt trống rỗng của thư đồng hiện lên vẻ kinh hãi lẫn nghi hoặc.

Lại cẩn thận ngẫm lại mấy lời Tiêu cô nương nói.

Từ khi hắn có ký ức đã biết cuộc sống tương lai mình như thế nào. Hắn bị người bán tới bán lui, giá cả cũng không rẻ, người trong Nhân Nha Tử nói hắn có vẻ ngoài ưa nhìn, nếu may mắn thì được mấy gia đình giàu có mua về, nếu không may mắn thì với bộ dáng này sẽ bị đưa đến tiểu quan quán, có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Từ miệng những người bán hắn, hắn cũng lần lượt góp nhặt được một số thông tin rải rác về bản thân.

Hắn bắt đầu bị buôn qua bán lại từ lúc khoảng chừng ba bốn tuổi.

Lúc đầu hắn nói giọng Du Trung, mà giọng ở bên đó không được thanh nhã lắm, người ở Nhân Nha Tử phải huấn luyện riêng cho hắn.

Người ở Nhân Nha Tử có không ít người lớn tuổi hơn hắn, bọn họ đều nói lúc ban đầu hắn không giống với những người khác, nói khi còn nhỏ tóc hắn đen láy, nước da trắng nõn, lại rất kén ăn, ngay cả cháo đặc thơm lừng cũng không thích ăn, tuyệt đối không phải trong nhà khó khăn mới bị bán đi mà chắc chắn là bị bắt cóc!

Nhưng khi dần dần lớn lên, hắn đã không còn suy nghĩ về việc mình từ đâu tới, vì sao phải làm nô nữa.

Thậm chí có khi hắn còn cảm thấy, những suy đoán ngày xưa đó đều là những giấc mơ đẹp.

Nhưng bây giờ những lời Tiêu cô nương nói lại trùng hợp với suy nghĩ trước đó của hắn!

Thư đồng giật mình, đầu gối đột nhiên di chuyển lên trước mấy bước, hướng về phía Tiêu Vân Chước: “Cô nương thật sự có thể…giúp ta tìm người thân sao?”

“Cung phụ mẫu của ngươi sáng và sạch sẽ, hẳn là thân sinh phụ mẫu của ngươi vẫn còn sống trên đời. Nếu đã còn sống, nhất định sẽ có lúc tìm thấy, huống hồ võ quan vùng Du Trung, cho dù có nhiều đại tướng tiểu tướng nhưng người bị mất hài tử, ta nghĩ cũng không có bao nhiêu đâu, muốn tìm được thì thật ra cũng không khó lắm.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.

“Rầm” một tiếng, thư đồng dập đầu xuống đất thật mạnh!

“Chỉ cần cô nương giúp ta tìm người thân, ta nguyện ý nói ra hết.” Thư đồng vội vàng hét lên.

Sắc mặt Tống phụ biến đổi, lập tức muốn bước tới, vẻ mặt giống như muốn.g.i.ế.t. người.

Hộ vệ của Tam vương gia trực tiếp chặn Tống phụ lại.

Thư đồng giống như bắt được hy vọng, vội vàng nói: “Tiểu nhân…bộ dáng không tồi nên người Nhân Nha Tử cũng thỉnh người đến dạy tiểu nhân học chữ đọc sách, như vậy thì có thể bán được với giá cao. Quả nhiên, bởi vì tiểu nhân có một chút thiên phú khi đọc sách nên được Tống gia chọn làm thư đồng cho nhị công tử, chẳng qua trước khi làm thư đồng của hắn, Tống gia đã từng bí mật huấn luyện tiểu nhân một số kỹ năng khác…”

“Sau khi tiểu nhân làm thư đồng, ba tháng đầu tiên trôi qua hết thảy bình thường, chỉ là mỗi lần phò mã …kiểm tra việc học của nhị công tử thì sẽ có hơi khác bình thường, sẽ thường xuyên bị răn dạy và trừng phạt…”

“Phò mã…không giống với người thường.”

“Mỗi tháng phò mã sẽ đến đông tiền viện vài lần, mỗi lần tiểu nhân tới đó, trong phòng chỉ có một ngọn đèn duy nhất, không giống như là…kiểm tra việc học. Mà bộ dáng của ngài ấy cũng rất kỳ lạ, khi không vui sẽ bắt tiểu nhân…nằm trên giường, cởi quần ra và bị đánh…”

“Mỗi lần ngài ấy đánh đều rất mạnh, có lần là sau lưng, có lần là ở…hạ thân, tiểu nhân có cảm giác như thể ngài ấy đang phát tiết cảm xúc của mình…Mấy lần đầu, đánh xong ngài ấy sẽ thả tiểu nhân đi, lại mấy tháng sau…dần dần quen thuộc, ngài ấy lại cho tiểu nhân uống thuốc…”

“…”

Thư đồng nói rất nhỏ, sợ nếu mình nói ít quá, Tiêu Vân Chước sẽ đổi ý không giúp mình nữa.

Theo như lời hắn nói, phò mã âm tình bất định, không hề có chút bộ dáng quân tử, càng không hề phong độ nhẹ nhàng giống như người ngoài nói.

Ngài ấy luôn dùng thước trút giận, đánh đến mức toàn thân đau nhức, run rẩy…

Bình luận

Truyện đang đọc