HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Trưởng công chúa Vinh Giang trong lòng cũng mang theo chút tức giận, bà ta thật sự không vừa mắt với tiểu bối không biết tôn ti trật tự cỡ này như Tiêu Vân Chước, nếu nàng đã không biết tốt xấu, vậy thì chớ trách bà ta không chừa cho nàng chút tình cảm!

Được trưởng công chúa cho phép, Khương Nguyên vô cùng cảm kích.

Nàng ta toàn thân run rẩy, khóc nói ra: "Thân thể của cô mẫu vẫn luôn khoẻ mạnh, càng rất ít khi bị bệnh... nhưng từ sau khi biểu tỷ trở về, tất cả cũng đã thay đổi!"

"Cô mẫu không thích biểu tỷ, một là bởi vì biểu tỷ trời sinh tính tình cổ quái, thứ hai là bởi vì nàng đối với cô mẫu chưa từng tôn trọng, ta nghe cô mẫu nói, biểu tỷ khi còn nhỏ đã như thế, không biết cảm ân, bất kể có dạy dỗ như thế nào, vẫn như cũ không thay đổi, cô mẫu bị nàng làm cho thương tổn thấu tâm, cho nên dưới cơn nóng giận, đã đuổi nàng ra ngoài, lúc ấy cũng chỉ là nhất thời tức giận, lại không ngờ người này vậy mà thật sự thất lạc, vẫn luôn không tìm về được, vì thế, cô mẫu cũng vô cùng tự trách, những năm gần đây cũng rất nhớ biểu tỷ..."

"Cũng may, biểu tỷ mạng lớn, cuối cùng đã tìm được trở về."

"Cô mẫu vốn cho rằng, tất cả có thể làm lại từ đầu, bà ấy cũng muốn cố gắng đền bù cho biểu tỷ, nhưng biểu tỷ trong lòng mang oán hận với bà ấy, sau khi về phủ đối nghịch với bà ấy khắp nơi, ngay trước mặt hạ nhân cũng phải khiến cô mẫu khó chịu, thậm chí... Còn châm ngòi ly gián, khiến cho cô phụ có hiềm khích với cô mẫu... Nàng không nên ép cô phụ lựa chọn, nếu không thì sẽ cho thiên hạ biết chuyện cô mẫu vứt con, khiến cho tất cả mọi người đều cười Tiêu gia..."

"Cô phụ bận tâm đến thanh danh của Tiêu gia, đành phải đưa cô mẫu ra ngoài, lấy danh nghĩa là tĩnh dưỡng thân thể..."

"Bây giờ, Tiêu gia bên ngoài thái bình, thế nhưng... cuộc sống của cô mẫu ta khổ cực! Bà ấy ở trong am ni cô, bị bắt nạt khắp nơi, biểu tỷ thậm chí còn bảo bà tử cắt xén đồ của cô mẫu, nàng muốn khiến cho cô mẫu ta chết lặng yên không một tiếng động!"

"Lúc ấy cô mẫu ta bởi vì nhất thời tức giận phạm phải chút sai lầm thật sự không đúng, nhưng bà ấy là trưởng bối, sau khi biểu tỷ trở về, cũng cố gắng hết sức đền bù, biểu tỷ không tha thứ cho bà ấy thì cũng thôi đi, thế nhưng không nên bất hiếu như vậy!"

"Ta cầu người khắp nơi, thật vất vả mới tìm được tung tích của cô mẫu, bây giờ... Ta cũng đã tìm được cô mẫu trở về, bây giờ đang chờ ở ngay bên ngoài, trưởng công chúa, đại công chúa, chỉ cần các ngươi gặp cô mẫu ta, tất cả sẽ sáng tỏ!"

"..."

Khương Nguyên nói xong, lại dập đầu hai lần "bịch bịch" thật mạnh xuống mặt đất.

Mọi người nghe vậy, đều vô cùng kinh hãi.

Tiêu gia, lại còn tồn tại những chuyện này!

Chuyện Tiêu gia thất lạc một nữ nhi không phải là bí mật, rất nhiều người đều biết đến, không nghĩ tới Tiêu Vân Chước lại là cố ý bỏ đi!

Chẳng qua trẻ con không hiểu chuyện, có đôi khi huyên náo, chọc cho trưởng bối không vui, Khương thị nếu như bởi vì nhất thời tức giận mà phạm sai lầm, vậy chỉ cần biết tự xét lại, nỗ lực đền bù, cũng không phải không thể tha thứ...

Nhưng Tiêu Vân Chước, vậy mà muốn mạng của thân sinh mẫu thân?!

La Phi Nguyệt lo lắng nhìn Tiêu Vân Chước: "Ngươi cũng không thể thừa nhận! Tội danh này của nàng ta, là muốn bức tử ngươi!"

Tiêu Vân Chước trấn an khẽ vỗ lên tay của nàng ta: "Nàng ta rất thông minh, nói việc này nửa thật nửa giả, cho nên chỉ cần có một chút xíu chân tướng, vậy thì sẽ có người tin nàng ta."

"Ta đây sẽ gọi người mời huynh trưởng và đệ đệ ngươi... Đúng, còn có tổ mẫu ngươi, trưởng bối ở đây, cho dù mẫu thân ngươi xuất hiện, vậy thì thế nào? Chẳng lẽ còn muốn vượt qua người nhà à?!" La Phi Nguyệt đè thấp giọng, tức giận nói ra.

"Bây giờ đi mời người, thì đã muộn rồi." Tiêu Vân Chước nhìn dáng vẻ tự tin của Khương Nguyên, nở nụ cười gằn.

"Vậy phải làm thế nào cho phải, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi thân bại danh liệt?" La Phi Nguyệt sốt ruột phát cáu, chỉ hận Khương Nguyên này quả thực giảo hoạt, càng hận Tiêu phu nhân này hơn, vậy mà nhiều lần vứt bỏ nữ nhi của mình!

Bình luận

Truyện đang đọc