HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Yến ngẫm lại những ngày này, đều cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới chính mình thật sự có thể vượt qua.

Đọc sách chăn trâu, cho gà vịt ăn, nếu như học tốt, Hoắc phu tử cũng sẽ thả cho cậu ra ngoài chơi, cuộc sống vẫn rất phong phú, nhưng nếu học không tốt, vậy thì cơn mưa thước sẽ đánh vào trên đùi, đau đến mức cậu thiếu chút nữa là què.

Nhưng Hoắc phu tử quả thực dạy cậu rất nhiều thứ, không giống như phu tử trong nhà, giảng bài vừa thú vị lại sinh động, rất dễ nhớ.

Có đôi khi cậu còn đóng vai là thư đồng, theo phu tử đến thư viện, đây là lần đầu tiên cậu đến nơi đó, sau khi đi vào, chỉ cảm thấy... Chỉ cảm thấy có một loại tỉnh táo tinh tuý rót vào đầu.

Nơi đó tất cả mọi người đều ăn mặc đẹp, khách khí lại cung kính, người nào người nấy hào hoa phong nhã, trên người còn toả ra khí chất thư hương.

Đại ca cậu cũng đọc sách, nhưng đại ca đọc sách, là một mùi vị hán tử hỏng bét.

Hoàn toàn không giống.

Trong thư viện còn dạy lục nghệ (thơ, sách, lễ, nhạc, dịch, xuân thu), cậu còn đến gần thử cưỡi ngựa bắn cung một chút.

Lúc trước ở nhà cậu cũng đã luyện qua, chỉ là lúc phụ thân và đại ca ở nhà, sẽ chỉ điểm một chút, nhưng hai người bọn họ bề bộn nhiều việc, cũng không thích khích lệ cậu, nhưng đến thư viện này, cậu tiện tay cầm cung thử một lần, võ phu tử cũng nói cậu có lực chính xác, lợi hại đến mức không giống như đứa trẻ chín tuổi.

Đó là đương nhiên rồi!

Phụ thân và đại ca không khen cậu, đó là bởi vì bọn họ lợi hại hơn, cho nên không vừa mắt với chút bản lĩnh này của cậu, nhưng dù sao cậu cũng là hậu nhân giống tằng tổ nhất, nào có thể so sánh với những thư sinh yếu đuối bên ngoài đó?

Tiêu Văn Yến nhớ tới những chuyện này, đều cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, chưa bao giờ có cảm giác vui vẻ phóng túng như vậy!

Nhưng nghĩ như vậy, Tiêu Văn Yến cũng sửng sốt một chút.

Lúc trước đi theo mẫu thân và biểu tỷ, không vui sao?

Cũng vui vẻ, nhưng chỉ là... là... có một chút không giống nhau.

Nhưng ở bên cạnh Hoắc phu tử, phu tử càng biết hỏi cậu thích gì, sẽ khai quật sở trường của cậu, cậu làm "thư đồng" của Hoắc phu tử, người khác cũng sẽ hâm mộ cậu, tôn kính cậu, không giống như là... con chó con mèo nhỏ, chơi đùa với cậu..."

Tiêu Văn Yến lại có chút chột dạ, dường như đang phản bội lại mẫu thân và biểu tỷ...

Cậu cố gắng quăng cái suy nghĩ phức tạp này đi, thấy xung quanh yên lặng, lại mở miệng nói: "A đúng rồi, trên đường ta trở về, bên ngoài xe ngựa luôn có người chỉ trỏ, cứ nhìn xe của ta, ta còn tưởng rằng bên ngoài xe ngựa của ta dính thứ gì bẩn thỉu nên đã xuống xe nhìn xem, nhưng cái gì cũng không có? Thật là kỳ quái!"

Trong nhà phái xe ngựa đi đón cậu trở về, dùng cỗ xe có ấn ký chữ Tiêu, cho nên cậu nghi ngờ có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không.

Tiêu Văn Yến vừa mở miệng, trong phòng tĩnh lặng.

"Từ đâu lại có lòng hiếu kỳ lớn như vậy, làm tốt việc học của đệ là được rồi, những chuyện khác đừng có nhiều lời?" Tiêu Văn Việt nói một câu lạnh như băng.

"???" Tiêu Văn Yến không hiểu, cậu nói gì sai sao?

Tiêu Vân Chước nhìn người đệ đệ này, phát hiện người này có sức sống hơn không ít, Hoắc gia quả nhiên là có bản lĩnh dạy người!

"Cũng không có việc gì lớn, chỉ là bọn họ có khả năng là rất tò mò, đệ đệ của mẫu dạ xoa mặt xanh nanh vàng có dáng vẻ như thế nào, có phải cũng là người mà ma quỷ e ngại, không giống người sống hay không." Tiêu Vân Chước vô cùng bình tĩnh giải thích.

Tiêu Văn Yến nghe xong, càng không hiểu: "Mẫu dạ xoa mặt xanh nanh vàng? Ai vậy? Ngươi... Ngươi?"

"Đúng vậy." Tiêu Vân Chước nhẹ gật đầu.

"..." Tròng mắt Tiêu Văn Yến như muốn rơi ra ngoài.

Cậu thừa nhận, lúc Tiêu Vân Chước nhìn cậu bị đánh, là có hơi lạnh lùng như mẫu dạ xoa, nhưng bình thường vẫn có chút nhân dạng mà!

Chỉ cần nàng không tức giận, không âm dương quái khí muốn g.i.ế.t. chết cậu... Vậy thì ở bề ngoài nàng vẫn rất dịu dàng.

Vì sao người ngoài lại nói như vậy?

Đại tỷ g.i.ế.t. người à?

Bình luận

Truyện đang đọc