HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Cậu luôn cảm thấy, nếu những lời này cậu không khắc ghi vào trong đầu, không học hành cho tốt, vậy tương lai nếu như mình tái phạm, kết cục nhất định sẽ thảm hại hơn, thảm hơn vô số lần.

"Ta nhớ kỹ rồi." Trong lòng Tiêu Văn Yến thấp thỏm không yên lại cẩn thận trả lời.

"Ngươi mới đi theo Hoắc phu tử học được một tháng, có rất nhiều khuyết điểm của ngươi ông ấy còn chưa nhìn thấy, nhưng nếu như tương lai ngươi vẫn như bây giờ, ngay cả thị phi cơ bản nhất cũng không phân biệt được, vậy Hoắc phu tử tất nhiên sẽ đuổi ngươi ra khỏi cửa, danh tiếng của ông ấy lớn như vậy, ngươi cũng biết rõ, nếu như bị ông ấy đuổi ra, vậy thì lúc đấy ngươi mới thật sự mất mặt." Tiêu Vân Chước lại khuyên bảo thêm một câu.

Tiêu Văn Yến vừa nghĩ tới Hoắc phu tử, vội vàng giật mình.

Xương sườn cậu cũng đã gãy rồi, chuyện này... Hoắc phu tử chắc chắn sẽ biết!

"Đại tỷ, vậy Hoắc phu tử có giận ta hay không? Ông ấy biết ta tới chỗ kia, chắc chắn sẽ không vui, ta xong rồi ta xong rồi... Ta còn nói nhất định sẽ thành công bái sư, lời khoác lác cũng nói ra rồi, vậy phải làm sao bây giờ?" Tiêu Văn Yến hối hận rồi.

Lúc trước cậu thật sự không rõ Tề Hoan Lâu này có gì không tốt!

Nhưng bây giờ cậu biết rồi, dĩ nhiên là hối hận.

"Chuyện tự ngươi phạm phải, ta sẽ không nghĩ cách thay ngươi." Tiêu Vân Chước lập tức phân rõ giới hạn.

"..." Tiêu Văn Yến vò đầu, rất phiền muộn.

Chuyện này chắc chắn là không giấu được, sau này nên chủ động nói ra, cũng nghiêm túc xin lỗi kiểm điểm lại.

"Ta thấy ngươi gần đây bị đánh cũng rất đáng thương, cho nên... nếu như ngươi có thể khiến cho Hoắc phu tử thừa nhận ngươi, vậy ta sẽ tìm người dạy ngươi tập võ, thế nào?" Tiêu Vân Chước lại hỏi.

Nàng đã nhìn ra, đệ đệ này rất ngốc, nhưng có một ưu điểm.

Có lẽ lúc trước đi theo Khương thị và Khương Nguyên lâu, cho nên cậu rất hiểu phục tùng, phàm là cho cậu chút sắc mặt tốt, cậu có thể hấp tấp chạy tới.

Nếu như vừa đánh vừa xoa thì hiệu quả lại càng tốt hơn.

Nhưng cũng có chút đau xót, Khương thị làm mẹ, lại cứ nuôi con như một con chó...

"Tập võ? Ta muốn học." Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Văn Yến lại sáng lên, rất vui vẻ, vết thương bị kéo ra, đau đến mức lại kêu gào lên: "Ta học... Ta nhất định phải học võ, có điều nếu như ta học võ, vì sao còn phải đọc sách, ta cảm thấy học một cái là được rồi..."

"Chỉ học võ, đó là võ phu không có văn hoá, không được." Tiêu Vân Chước lắc đầu: "Sư phụ ta nói, văn có thể mở trí, võ có thể cường thân, không thể thiếu cái nào, ban đầu ta không muốn xía vào ngươi, nhưng bây giờ đã xía vào rồi, ngươi phải nghe ta, nếu không ta sẽ đánh ngươi."

"..." Tiêu Văn Yến mở to mắt nhìn nàng.

"Thật ra ta có thể tự dạy ngươi, nhưng... Ngươi quá ngu ngốc quá đáng ghét, ngươi không xứng."

"..." Tiêu Văn Yến cảm thấy lỗ mũi cũng đang bốc khói rồi.

Ai không xứng chứ? Hừ!

Cậu còn không thèm nàng dạy đâu, chỉ với bộ dạng gầy yếu này của nàng, còn có thể tập võ? Khoác lác vô cùng, sắp thổi hết cả trâu ở vùng ngoại thành lên trời rồi.

"Đúng rồi, Lương chưởng quỹ kia, vừa rồi hình như rất nghe lời ngươi, vì sao thế?" Tiêu Văn Yến đột nhiên nghĩ tới, vô cùng không hiểu đã hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc