HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Khương Nguyên cũng không giấu diếm chính mình ghét Tiêu Vân Chước.

Từ sau khi rời khỏi Tiêu gia trở về bên cạnh phụ mẫu, mức sống của nàng ta có sự thay đổi đột ngột.

Phụ thân của nàng ta còn mấy thiếp thất, cho nên trong nhà ngoại trừ huynh đệ ruột thịt, nàng ta còn có ba tỷ muội là con thứ, phụ thân cũng yêu thương mấy đứa bé này, mẫu thân đối xử với những đứa con thứ đó thì lại càng là khoan dung, sợ bị người khác nói là không hiền từ, ảnh hưởng đến tiền đồ của phụ thân và nhóm huynh đệ.

Cho dù nàng ta là đích nữ, nhưng chi phí ăn mặc cũng không cao hơn quá nhiều so với mấy tỷ muội con thứ, ngay cả mẫu thân, cũng bảo nàng ta và đám con thứ đó chung sống hoà bình.

Hơn nữa, phụ mẫu vốn dĩ cho rằng Tiêu gia sẽ sắp xếp chuyện chung thân của nàng ta, đương nhiên, cũng sẽ cung cấp của hồi môn.

Nhưng bây giờ nàng ta bị đuổi trở về, tuổi tác lại lớn như vậy, trong nhà vô duyên vô cớ lại phải chi tiêu thêm, trong lòng mẫu thân cũng có oán hận, cứ luôn trách móc nàng ta không nịnh nọt Tiêu Vân Chước...

Phụ mẫu nào hiểu được cảm giác của nàng ta?

Nhưng... bây giờ nàng ta... quả thật cũng hơi hối hận.

Lúc trước ở Tiêu gia, biểu đệ hướng về nàng ta, đại biểu ca mặc dù hờ hững với nàng ta, nhưng cũng coi như là tôn trọng khách khí, nhị biểu ca tâm tình bất định, nhưng xưa nay sẽ không cố ý bắt nạt nàng ta, cũng coi như hiền lành, nàng ta chỉ cần nịnh nọt cô mẫu, là có thể có được tất cả những gì mình muốn.

Cho dù Tiêu Vân Chước trở về, thái độ của cô mẫu đối với nàng ta cũng không có nửa điểm thay đổi...

Nếu như nàng ta có thể khoan nhượng một chút...

Trong lòng Khương Nguyên có hơi khó chịu.

Nàng ta cũng muốn khoan nhượng, mặc dù nàng ta không mang họ Tiêu, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Tiêu gia, giống như nữ nhi của Tiêu gia, đột nhiên, Tiêu Vân Chước tới, nàng ta thật sự không thích ứng được.

Nếu như không có Tiêu Vân Chước thì tốt, nếu như nàng không trở lại, chắc chắn bây giờ cô mẫu đang bận rộn thu xếp hôn sự cho nàng ta.

Khương Nguyên càng nghĩ càng giận.

Giờ phút này càng không muốn thừa nhận, Tiêu Văn Yến từ nhỏ đã đuổi theo sau mình, có một ngày cũng quay lưng lại với mình.

Nàng ta cũng không đi, dẫn theo đám tiểu tỷ muội bên cạnh, trực tiếp ngồi ở trong xe ngựa hạng nhất.

Bây giờ về Tiêu gia là chuyện không thể, nhưng nếu hiện tại cứ như vậy về nhà, đám tỷ muội con thứ này chắc chắn sẽ chế giễu nàng ta, cho rằng nàng ta mạnh miệng, vậy thì nàng ta còn mặt mũi nào?

Đám nữ nhi khác của Khương gia vẻ mặt ngượng ngùng.

Khương Nguyên không cho bọn họ đi, bọn họ dĩ nhiên cũng không dám động.

Ở trong mắt bọn họ, Khương Nguyên này là đích nữ vô cùng tôn quý, đồ ăn đồ dùng đều là tốt nhất, tầm mắt cao, kiến thức cũng rộng, bất luận là cầm kỳ thi họa đều rất tinh thông, mặc dù bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nhưng cũng biết bản lĩnh này quả thực bọn họ không so được, bây giờ nàng ta vừa mới về nhà, được phụ thân và đích mẫu coi trọng, chung quy lại là lúc bọn họ và Khương Nguyên ở chung thì phải chú ý hơn, không thể đắc tội với người ta.

Chỉ có thể chịu đựng, ngồi trong xe ngựa đợi vô ích, cũng không dám khuyên bảo.

Mà lúc này, hai huynh đệ Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến đã đến chỗ Tiêu Vân Chước.

Nhìn thấy Tam biểu thúc Hoắc gia, Tiêu Văn Việt sửng sốt một chút, nhưng cũng hành lễ theo ý.

"Tất cả các ngươi ngồi xuống đi, hôm nay Tam vương gia bao hết toàn bộ rạp hát rồi, ta và nha đầu này ở đây xem kịch cũng nhàm chán, biết hai người các người ở nhà không làm gì, nên mới gọi các ngươi tới cùng cho náo nhiệt một chút." Hoắc phu tử nhìn hai người, cũng khách khí chào hỏi một tiếng.

Tiêu Văn Việt mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, không lên tiếng, ngồi bên cạnh Tiêu Vân Chước.

Tiêu Văn Yến nhìn xung quanh một chút, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Hoắc phu tử.

Bình luận

Truyện đang đọc