HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi trừ bỏ xui xẻo, Vân Chước lại bắt đầu niệm kinh siêu độ.

Kinh ra khỏi miệng tựa như bao phủ kim quang, thần sắc nàng thành kín, không bị bất cứ điều gì quấy rầy.

Dần dần, không gian xung quanh trở nên trong trẻo sáng sủa, có thêm mấy phần ấm áp.

Một lúc sau, Vân Chước đứng dậy, nhấc chân đi vào trong phòng lão thái thái, thắp hương rồi cắm vào lư hương đã chuẩn bị trước đó, chẳng mấy chốc hương khói lượn lờ…
“Ngươi đã nói chỉ làm pháp sự, còn thứ này không thể dùng được!” Tiêu Văn Việt quả thật không nhìn nổi nữa.

Lúc trước nàng nói nhảm niệm chú linh tinh ở trong viện cũng thôi, nếu như lại bỏ thêm thứ gì trong phòng lão thái thải, để thái y ngửi thấy, khó tránh khỏi việc nghi ngờ nàng đầu độc lão thái thái, đến lúc đó cái mạng nhỏ này cũng không cần!
“Cái này dùng để trừ tà chữa bệnh, đốt một lúc cũng được, có thể kiểm tra xem.

” Vân Chước nói.

Loại hương này sử dụng các loại dược liệu quý như ma tiễn, quỷ cữu, địa long, phục thần, bạch phục linh, nhũ hương, hùng hoàng và lá ngải cứu, vốn có tác dụng thanh nhiệt giải độc bình an tinh thần…
“Ta đã nói không được…” Tiêu Văn Việt lập tức động thủ lấy đồ mang ra ngoài.

Nhưng mà còn chưa đụng tới lư hương, một bóng người đã từ ngoài cửa xông vào.

Bóng người cao lớn đó khiến cho trong lòng Tiêu Văn Việt thắt lại.

Quay đầu nhìn lại, hóa ra phụ thân đã về!
Sắc mặt hắn thay đổi, thu tay lại, liếc mắt nhìn Vân Chước rồi cúi đầu: “Phụ thân, ngài về rồi…”
Tiêu Văn Yến lập tức ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích, không dám nhìn lung tung.

Vân Chước cũng thuận ánh mắt nhìn sang, chỉ thấy một bóng người thân thể cường tráng, đây chính là phụ thân nàng.

Hình ảnh trong ký ức đã mơ hồ, mãi đến lần này tận mắt nhìn thấy mới dần dần trùng lặp với hình ảnh năm xưa.

Phụ thân nàng bình thường rất tuấn tú, nhưng bộ râu trên mặt khiến hắn trông có vẻ thô kệch hơn một chút.

Khuôn mặt nghiêm túc nhìn có vẻ hung thần ác sát, cảm giác như thể người lạ chớ đến gần.

Nàng mơ hồ nhớ lại lúc còn nhỏ, phụ thân nàng rất thích cười, tại sao bây giờ lại giống như sát thần vậy?
“Chước nhi?” Tiêu Trấn Quan khẽ cau mày, ngập ngừng gọi, gương mặt căng thẳng kia cũng hơi giãn ra một chút, sau đó lại hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Tiêu Văn Việt nhìn lư hương, do dự một lúc rồi nói: “Con đang định dọn lư hương ra ngoài, sợ làm tổ mẫu bị sặc.


“Mùi này không giống như mùi mà tổ mẫu con lúc trước hay dùng.

” Tiêu Trấn Quan nghiêm túc nói.

Sắc mặt Tiêu Văn Yến tái nhợt, không hiểu vì sao nhị ca không nói thật, thứ trong lư hương này rõ ràng là do đại tỷ làm ra, nàng phải chịu trách nhiệm về sai lầm của mình.

Tiêu Trấn Quan không phải là người mặc kệ nhi nữ, mỗi tháng ông ấy chỉ được về nhà vài lần nhưng mỗi lần về đều kiểm tra công khóa, gần như đem tất cả tinh lực đặt trên ba nhi tử của mình.

Mà cả ba đều khá thông minh, bình thường cũng có thể ứng phó được, nhưng cũng có lúc không đạt yêu cầu thì cũng bị đánh một trận.

Tiêu Văn Việt cũng nhớ phụ thân mình lúc chưa gia nhập quân doanh không phải như vậy, khi đó ông ấy cũng dễ nói chuyện, uy vũ nhưng cũng hiền hòa.

Sau khi gia nhập quân doanh, mọi chuyện dần thay đổi.

Mỗi lần đều thấy phụ thân nghiêm túc hơn trước, nụ cười không còn, lông mày luôn cau lại, khiến người ta nhìn mà cảm thấy sợ hãi.

“Đây là mùi thuốc.

” Vân Chước đã gặp rất nhiều người, cũng có thể hiểu được sắc mặt của phụ thân ruột thịt, đây là muốn phát uy.

Quá đáng sợ.




Bình luận

Truyện đang đọc