HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Hiện nay biên quan sắp có chiến tranh, có ai biết hoàng đế như ông ta thiếu tiền đến cỡ nào không?!

Lòng trung thành của Hoa gia Thông Châu là không thể nghi ngờ, hàng năm đưa tới cho ông ta nhiều tiền thuế như vậy không nói, còn có thể liên lạc được với không ít thương nhân lương thực, lúc chuẩn bị lương thảo, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian!

Biên quan cấp báo, rất nhiều người không biết, nhưng trong lòng đế vương như ông ta lại cuống lên. Thân nhi tử của ông ta không biết quan tâm quốc sự thì cũng thôi đi, lại còn dễ dàng bị người khác tính kế, điều này khiến ông ta sao có thể không thất vọng?

Trái tim của quý phi cũng trầm xuống, cuối cùng nói: “Hắn phạm sai lầm, bệ hạ cứ việc xử trí, phụ mẫu của thần thiếp... bệ hạ đã che chở nhiều lần, đời này là thần thiếp có lỗi với bệ hạ, liên lụy bệ hạ...”

“Phụ mẫu huynh đệ ngươi giật dây hoàng tử dùng thuốc, trẫm quả thật không thể không phạt, hơn nữa... Trẫm cũng là vì hoàng nhi mà suy nghĩ. Hiện giờ hoàng nhi đã bị dạy hư, nếu sau này còn giữ lại Quản thị nhất tộc, không biết bọn họ còn muốn ở sau lưng xúi giục cái gì nữa. Đến lúc đó, sớm muộn gì cũng phạm phải sai lầm càng lớn hơn...” Càn Hòa Đế vẫn đau lòng cho quý phi.

“Thần thiếp hiểu, thần thiếp... không oán.” Quản quý phi không nhịn được rơi lệ.

Người nhà mẹ đẻ của bà ta, sau này chỉ sợ là... không còn.

Càn Hòa Đế dịch chăn cho Quý phi, sau đó đứng dậy rời đi.

Qua vài ngày sau, tra ra một chút chân tướng.

Mùi hương này vô cùng hiếm có, rất nhiều năm trước bị người phát hiện, dùng để phối giống cho súc vật. Dùng hương này thì tỷ lệ súc vật mang thai sẽ gia tăng, số lượng một thai cũng sẽ nhiều hơn chút ít. Chỉ là dùng hai năm, lại phát hiện con non sinh ra rất khó sống, tâm khí có chỗ thiếu hụt, thậm chí còn có tình huống nhiều tay nhiều chân. Cho nên rất nhanh đã không có người dùng, bởi vì đã qua rất nhiều năm nên thứ đồ chơi này rất ít người có thể biết được.

Đây là vơ vét huyện chí các nơi, thật vất vả lật tung sách ra mới tìm ra được.

Mà mùi thơm này tương xung với một loại phấn hoa, nếu tiếp xúc với hai thứ này, con người sẽ dễ dàng đánh mất lý trí, sẽ càng mẫn cảm với mùi thơm này hơn, bực bội dễ giận, biến thành mãnh thú.

Hoa Ỷ Phong làm việc cẩn thận, ở Quản phủ cũng không tiếp xúc nhiều thứ, hơn nữa còn cẩn thận thay đổi vị trí, theo lý thuyết sẽ rất khó trúng chiêu.

Quản gia hủy hết những thứ mà Hoa Ỷ Phong tiếp xúc, hiện giờ càng không tìm được chứng cứ.

Quan viên phụ trách điều tra án này phỏng đoán một phen, hoài nghi là sau khi yến hội bắt đầu đã có người nhân sơ hở khi mang thức ăn lên đã rắc một chút phấn hoa. Bởi vì mùi phấn hoa kia hơi có chút tương tự mùi son phấn, thậm chí mùi cũng nhạt hơn rất nhiều, cho nên không khiến cho người ta chú ý. Mỗi lần nha hoàn dâng thức ăn đều phải đi qua bên cạnh nha hoàn của Hoa Ỷ Phong, cho nên nha hoàn này hít vào phấn hoa cũng không ít.

Phấn hoa kia chỉ tính là một loại thuốc dẫn, chỉ có trộn lẫn với mùi hương kia mới có thể đả thương người, quả thật rất khó điều tra ra.

Mà nha hoàn phụ trách bưng thức ăn cho Hoa Ỷ Phong đã chết.

Thị vệ liều mạng ám sát Hoa Ỷ Phong cũng đã chết.

Hiện tại Càn Hòa Đế cũng biết suy đoán của đám người Lục lão tướng quân đối với Lăng Tây Vương, chỉ là đất phong của Lăng Tây Vương không hề có chút động tĩnh nào, cũng không có bằng chứng, làm sao ông ta phái người đi chấn nhiếp cho được? Vậy chẳng phải là đưa lý do tạo phản cho Lăng Tây Vương sao?!

Càn Hòa Đế tức giận đến mức thấu trời.

“Tịch Chiếu quận chúa... bệnh nặng, không nên gặp người. Từ hôm nay mệnh cho thái y... ngày ngày xem mạch, phái thêm vài người tới chăm sóc ——” Hoàng đế nổi giận đùng đùng, đang muốn hạ lệnh.

Lúc này, thái giám bên ngoài vội vàng đến báo.

“Bệ hạ!”

Trong lòng Càn Hòa Đế trầm xuống.

Sau khi thái giám đi vào, lập tức quỳ xuống nói: “Bệ hạ, không tốt! Tịch Chiếu quận chúa bị thương!”

Bình luận

Truyện đang đọc