HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Cách đó không xa, Khương Nguyên và Tiêu Văn Yến đã nhìn chằm chằm rất lâu.

"Vừa rồi nữ nhân kia đưa ít bạc cho biểu tỷ, nhìn thái độ này, cũng không phải lần đầu gặp... biểu tỷ... biểu tỷ quả nhiên là dựa vào lừa gạt người khác để sống sao?" Trong lòng Khương Nguyên đã nhận định là như vậy.

Tiêu Văn Yến cũng kinh hãi.

Cách khá xa, không nghe rõ Tiêu Vân Chước đang nói cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ nịnh nọt của nữ tử xa lạ này, hiển nhiên là bị Tiêu Vân Chước lừa không nhẹ.

"Người có duyên này đang trong thời điểm bất lợi, ngươi chính là quý nhân trong mệnh số của hắn, đối với hắn có ơn nâng đỡ, mặt khác tuổi tác của hắn nhỏ hơn so với ngươi một chút... Duyên phận này nếu năm nay không thể thành, vậy hôn sự của ngươi phải chờ tối thiểu là ba năm sau, nhưng cũng không cần gấp, cả đời ngươi có thể gặp được duyên phận không ngừng, chỉ cần bản thân ngươi không hồ đồ sống qua ngày, nhân duyên sẽ không ít." Tiêu Vân Chước bảo nàng ta cứ việc yên tâm.

Tề Tam Nương thông minh, dáng người cũng đoan chính, đầy đủ đức hạnh, con người lại kiên nghị, người như này cho dù có gặp ác duyên, cũng có thể lập tức thoát thân mà ra, cả đời này cuộc sống sao có thể kém được chứ?

Tiêu Vân Chước nói những lời này, trong lòng Tề Tam Nương đã chọn ra được người.

Lúc này mặt cũng hơi ửng đỏ lên: "Đa tạ tiểu thần tiên!"

Tề Tam Nương đạt được mong muốn, sau khi khách khí nói lời cảm tạ, chuẩn bị rời đi, mà giờ khắc này, Khương Nguyên và Tiêu Văn Yến vội vàng đi tới.

"Vị đại tỷ này, vừa rồi ta thấy ngươi trả không ít tiền bạc, ngươi... chẳng lẽ ngươi bị lừa?" Khương Nguyên vội vàng lên tiếng, sau đó lại nói với Tiêu Vân Chước: "Biểu tỷ, dân chúng bình thường kiếm tiền không dễ, nhìn cách ăn mặc của vị đại tỷ này, cũng có thể đoán ra gia cảnh nàng ta, tỷ... Sao tỷ lại đòi tiền của nàng ta chứ..."

"???" Tề Tam Nương ngây dại, trừng mắt.

Tiêu Vân Chước nhướng mày, lập tức nhét một lượng bạc vào trong ngực, tránh cho bị kẻ không có mắt này cướp đi.

"Hay là ngươi thay nàng ta trả tiền?" Tiêu Vân Chước yên lặng liếc nàng ta một cái, sau đó lại bồi thêm một câu: "A, ta quên mất, ngươi ăn uống dùng đồ đều của nhà ta, toàn thân biểu muội cũng chỉ có một bộ da thịt là phụ mẫu cho, những cái khác... ây..."

Tiêu Vân Chước còn chưa dứt lời, nhưng so với nói xong còn khiến cho người ta khó chịu hơn.

Giống như là, Khương Nguyên khiến cho người ta khó mà mở miệng.

Khương Nguyên tủi thân, nhưng lại quật cường nhìn Tề Tam Nương: "Vị đại tỷ này, ta có lòng tốt giúp nhà ngươi, lúc trước biểu tỷ nhà ta lưu lạc ở bên ngoài chịu không ít khổ, cũng bất đắc dĩ mới làm loại chuyện này, ta bảo tỷ ấy trả bạc lại cho ngươi, ngươi đừng so đo với nàng được không?"

"Vị cô nương này, có bị bệnh không? Lão nương thích cho ai tiền thì cho. Ta thích tiểu thần tiên nói lời may mắn, ngươi quản được à?" Tề Tam Nương nói xong, vội vàng cười nói với Tiêu Vân Chước: "Ta không có ý bảo ngài trả lại tiền."

Nói xong, vội vàng chạy mất.

Hai vị công tử tiểu thư này không biết từ đâu tới nhìn thật không tầm thường, nàng ta mở miệng mắng hai câu rồi thôi, không thể đắc tội nhiều, nếu không nàng ta chắc chắn bị thiệt.

Nhưng khẩu khí của tiểu thư nhà giàu này cũng thật lớn.

Mở miệng lại nói gia cảnh nàng ta không tốt.

Quán rượu kia của nàng ta buôn bán rất không tệ, mỗi ngày nói ít cũng có thể được hai lượng bạc thu vào, làm sao lại nghèo chứ.

Người chạy nhanh như vậy, cũng khiến Khương Nguyên bất ngờ.

Dưới cái nhìn của nàng ta, trong tay dân chúng bình thường không dư dả, đều sẽ nghĩ hết cách để trục lợi, sự xuất hiện của nàng ta rõ ràng là cho đối phương cơ hội lấy lại tiền bạc, làm sao đại tỷ này còn không biết tốt xấu như thế?

"Biểu tỷ, sao tỷ có thể làm ra loại chuyện này chứ... Những vàng bạc châu báu trước đó tỷ mang về rốt cuộc tới từ đâu? Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về đi thôi, ngộ nhỡ người khác báo quan sẽ không tốt!" Khương Nguyên khẩn trương mở miệng.

Người mà hôm nay Tiêu Vân Chước muốn chờ đã gặp được, cho nên dứt khoát thu dọn đồ đạc.

Quầy hàng này thuê của người khác, không cần quan tâm nhiều, cầm đồ của mình rời đi là được.

"A Yến, đệ nhanh khuyên nhủ biểu tỷ đi!" Khương Nguyên thấy Tiêu Vân Chước không để ý tới nàng ta, vội vàng bảo Tiêu Văn Yến mở miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc