HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Rảnh rỗi thì đi thôi, ta biết các ngươi lo lắng điều gì, nhưng cũng không có gì lớn, cái mạng nhỏ này của ta có thể giữ được, nhiều nhất chỉ là chịu chút thiệt thòi trước mặt những quý nhân đó mà thôi." Tiêu Vân Chước chẳng hề để ý.

Cúi đầu trước quyền thế mà thôi, chuyện có đáng là gì.

Hơn nữa, sẽ luôn có lúc nàng có thể trả lại.

Ánh mắt Tiêu Văn Việt lạnh lẽo hơn mấy phần, hắn nghĩ một chút, lại giống như vô ý nói ra: "Chuyện đắc tội với đại công chúa, cũng không phải là không có cách giải quyết..."

Lão thái thái nhìn về phía hắn.

Tiêu Văn Việt trầm mặc một lúc, nhưng vẫn nói: "Đại ca đến tuổi kết hôn rồi, bây giờ hắn là tân khoa Tiến Sĩ, bệ hạ đối với hắn cũng có ấn tượng không tệ, trước khi Tống gia xảy ra chuyện, bệ hạ hình như đã để đại công chúa hoà ly rồi, vậy đại công chúa sẽ không phải để tang chồng, không cần thủ tiết, lòng người luôn luôn có thể tính toán, chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị..."

"..." Lão thái thái run lên.

Đứa nhỏ này vì sao không thể nghĩ chút chuyện đứng đắn?

"Cho nên ý của nhị ca là, chờ đại ca trở về, để hắn đi câu dẫn đại công chúa, nếu như hắn có thể tóm được công chúa, vậy ta chính là tiểu cô tử của công chúa, chuyện lúc trước dĩ nhiên cũng không cần nhắc lại?" Tiêu Vân Chước cười híp mắt nhìn hắn, hỏi.

"Mặc dù có hơi khó chịu, nhưng cũng vẫn có thể xem là một con đường." Tiêu Văn Việt bình tĩnh nói.

"Nhị Lang à... công chúa thiên kim quý thể, không phải người nào cũng có thể cưới, con vẫn nên từ bỏ suy nghĩ đó đi..." Ánh mắt lão thái thái phức tạp nhìn hắn.

Tiêu Văn Việt nghe vậy, lại cười lạnh một tiếng: "Vì sao không thể lấy? Lúc Thánh Tổ còn tại thế không phải đã nhiều lần đề cập với tằng tổ muốn gả nữ nhi hay sao? Chỉ tiếc tằng tổ sinh con quá muộn, nữ nhi của Thánh Tổ, tuổi tác không có một người phù hợp, cho nên về sau..."

Tiêu Văn Việt lại nhìn lão thái thái một chút.

Cho nên về sau Thánh Tổ và tằng tổ lựa chọn cẩn thận cho tổ phụ lão thái thái là nữ nhi Hoắc gia có tri thức hiểu lễ nghĩa, vô cùng đoan trang.

"Thánh Tổ lúc ấy không thể toại nguyện, sau đó cũng từng nói, tương lai sau này chọn ra một đứa có độ tuổi tương tự gả vào Tiêu gia, ban thưởng cho Tiêu gia vinh quang tối cao! Bảo đảm cho Tiêu gia đời đời không suy! Đã nói rồi, chỉ cần hơi triển khai một chút, có thể không cầu được nhân duyên này hay sao?" Tiêu Văn Việt lại nói.

Thánh Tổ sở dĩ hứa hẹn chính là gả nữ nhi không phải cưới vợ, đó là bởi vì ngay lúc đó tằng tổ thực sự lợi hại, dĩ nhiên cũng cảm thấy hậu nhân sẽ không quá kém, tất sẽ phát triển thành võ tướng quyền thần.

Mà Tiêu gia nữ nhi nếu có cơ hội làm Hoàng Hậu, đời sau có vẻ vang hay không, ai cũng không dám cam đoan.

Dù sao võ tướng họ ngoại của Hoàng Hậu càng cường ngạnh… Tổ hợp này, quá thử thách lòng người.

Công chúa và Phò mã lại khác, vững vàng hơn chút.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, đời thứ hai của Tiêu gia lại không được...

"..." Lão thái thái hoàn toàn sợ ngây người: "Con... Con làm thế nào lại biết được những chuyện này!?"

Chuyện này... Cũng là về sau bà ấy chấp chưởng gia đình phát hiện ra thư tay của Thánh Tổ mới biết, mà bức thư tay này, sớm đã bị bà ấy giấu đi rồi, tình hình như bây giờ của Tiêu gia, còn muốn làm chủ? Quả thực là sỉ nhục hoàng gia!

Cho nên thứ này giữ lại chính là tai họa, bà ấy xưa nay không dám nhắc đến với người khác!

Tiêu Văn Việt bình tĩnh nói: "Chỉ là trùng hợp nghe nói mà thôi."

Hắn ở chỗ Nhan Vô Giác, cũng không phải ở chùa, Nhan Vô Giác thử thách hắn, dạy bảo hắn, cùng lúc đó, hắn cũng lén lút để hiểu rõ đối phương, góp nhặt các loại thông tin, sau đó lại tìm ra những thứ mình có thể sử dụng được trong đám thông tin kia.

"Nhị Lang… Ý tưởng này của con, không ổn..." Lão thái thái trong lòng cực kỳ kinh hãi.

Đứa nhỏ này... Dạy không tốt, cái nhà này sẽ xong đời.

Bình luận

Truyện đang đọc